Về phần bối cảnh của Bạch Huyền Thạch là gì, Lý Lương Thái cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Lý Cửu Nguyệt liếc Lý Lương Thái một cái, không sửa đúng xưng hô của hắn, dẫu sao hắn cũng sắp đi rồi, không cần để ý tới loại chi tiết này, hắn lắc đầu nói:
- Dù sao cũng là thế gia tử từ Cao Tượng Bạch gia đi ra, ngươi ứng phó thì quá miễn cưỡng.
Lý Cửu Nguyệt không đồng ý, Lý Lương Thái cũng không dám nhiều lời.
- Ngươi sai người lấy một đạo Truyền Âm Phù tới đây, ta có lời muốn nói với lão Vương.
Lý Cửu Nguyệt lại cười nói.
Lý Lương Thái vội vàng sai người mang Truyền Âm Phù tới, hắn lại rụt rè xin chỉ thị:
- Đại nhân, vậy ta lui xuống trước.
- Không cần, ngươi ở bên cạnh nghe cũng không sao.
Lý Cửu Nguyệt đã bắt đầu kích hoạt Truyền Âm Phù.
Phù lục có thể truyền âm cự ly càng xa lại càng đắt đỏ, loại Truyền Âm Phù có thể truyền âm đến Lạc Thủy Thành này đối với người thường mà nói, là đắt đỏ vô cùng.
Truyền Âm Phù như vậy cho dù là Nghi Loan Ti cũng không nỡ dùng thường xuyên, thương nhân cũng vậy, không đến thời khắc rất nguy cấp, bọn họ đều sẽ không dùng loạn.
Truyền Âm Phù có thể bảo tồn thanh âm đợi bên kia rảnh thì đáp lại, cũng có thể đối thoại tức thời.
Lý Cửu Nguyệt kích hoạt Truyền Âm Phù trong tay, sau đó kiên nhẫn chờ.
- Là Lương Thái à?
Bên kia truyền đến thanh âm uy nghiêm của Vương Hải Đông.
- Lão Vương, là ta, vị nghĩa đệ đó của ngươi ở ngay bên cạnh ta.
Lý Cửu Nguyệt cười nói.
- Là. . . Công. . . Công. . . Tử à.
Thanh âm uy nghiêm của Vương Hải Đông biến thành lắp bắp, lộ ra vẻ rất kích động.
Điều này khiến Lý Lương Thái ở bên cạnh biến thành càng cung kính hơn.
- Công tử có gì phân phó?
Vương Hải Đông vội vàng xin chỉ thị, hắn biết công tử không có chuyện gì thì sẽ không liên hệ với hắn.
- Cũng không có đại sự gì, chuyện ở Thiên Lương Lý ta làm xong rồi, xử lý nốt một số việc thì qua một đoạn thời gian nữa sẽ quay về, cho nên muốn nói với ngươi trước một tiếng.
Lý Cửu Nguyệt nói.
- Ta hiểu rồi, công tử, ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng.
Thanh âm của Vương Hải Đông trở nên ngưng trọng.
Lý Cửu Nguyệt nghĩ nghĩ một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười quái ác:
- À, còn có một chuyện nhỏ nữa, ngươi thay ta truyền lời cho Bạch gia.
- Bạch gia? Bạch gia nào? Là Thiên Nam Đạo Vân Ngưu Châu Bạch gia à?
Vương Hải Đông hỏi.
Toàn thân Lý Lương Thái run lên, hắn đã may mắn được nghe qua về Vân Ngưu Châu Bạch gia, Vân Ngưu Châu Bạch gia đó so với Cao Tượng Huyện Bạch gia thì chính là một tồn tại giống như quái vật lớn, vị nghĩa huynh này của hắn ngay lập tức nghĩ đến không ngờ là Vân Ngưu Châu Bạch gia chứ không phải Cao Tượng Bạch gia.
- Không phải, chính là Bạch gia ở Cao Tượng Huyện, có Băng Sương Chi Phế ấy.
Lý Cửu Nguyệt giải thích.
- Cao Tượng Bạch gia... Hình như là có một tiểu gia tộc như vậy, không biết công tử muốn ta truyền lời gì?
Vương Hải Đông không dám hỏi nhiều, công tử bảo hắn truyền lời, hắn cứ truyền lời là được.
Lý Cửu Nguyệt nói những lời đó với Vương Hải Đông, Lý Lương Thái ở bên cạnh nghe mà mặt lộ vẻ quái dị, có điều rất nhanh hắn liền thu liễm thần sắc, để tránh khiến Lý Cửu Nguyệt bất mãn.
Lý Cửu Nguyệt nói xong những lời này lại cười khẽ một tiếng, lời này là khi hắn nói chuyện phiếm với Chu Phàm nghe được, hiện tại bị hắn sửa lại một chút rồi mượn dùng.
Hắn từng nói mình hẹp hòi, không phải là chuyện đùa.
- Công tử yên tâm, lời này ta nhất định sẽ truyền thay công tử.
Vương Hải Đông ở bên kia không hề do dự, sau khi nhớ kỹ thì trầm giọng nói.
Hai người lại nói vài câu, sau đó mới kết thúc lần truyền âm này.
Ở Lạc Thủy Thành có một Xuân Lai Tửu Lâu cao ba tầng.
Lạc Thủy Thành là thành thị lớn nhất Lạc Thủy Hương, tửu lâu không thiếu, Xuân Lai Tửu Lâu cao ba tầng nhìn thì rất bình thường.
Nhưng một số người đã từng tới Xuân Lai Tửu Lâu, đều mơ hồ biết tửu lâu này có chút đặc biệt, bởi vì tửu lâu có bận rộn tới mấy, tầng thứ ba vĩnh viễn là không mở với bên ngoài.
Tầng thứ ba của Xuân Lai Tửu Lâu nhìn thì trống rỗng, chỉ có một cái giường hoàng hoa lê tọa tựa vào cửa sổ, một nam tử dáng người to lớn đang ngồi trên giường, nhìn thuyền gỗ chậm rãi qua lại trên sông nhỏ dưới cửa sổ.
Trên giường bày một cái đĩa sứ, trên đĩa sứ xâu một dây Hỏa Hồng Bồ Đào, loại Hỏa Hồng Bồ Đào tới từ vực ngoại ở rất chua đắng, nhưng lại có lợi ích cực lớn đối với cơ thể người.
Nam tử thuận tay vặt một quả xuống bỏ vào miệng, môi hắn dày hơn người thường một chút, lộ ra có chút đặc biệt, hắn ngay cả vỏ nho cũng nuốt.
Không phải nói nho này rất có dinh dưỡng, mà là hắn ăn nho trước nay đều lười chẳng muốn bỏ vỏ và hạt.
Bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Nam tử thờ ơ nói.