Thân phận chân chính của thiếu chủ nhân tuyệt đối không thể tiết lộ, cho nên thế lực của bọn họ lung lạc mấy gia tộc nói lớn không lớn nói, nhỏ không nhỏ để khi cần thì đẩy ra làm lá chắn.
Cho dù có người tra ra nội tình của thế lực bọn họ, cũng chỉ có thể tra được tới mấy gia tộc đó, nhưng cho dù là mấy gia tộc đó, vậy cũng đủ khiếp người rồi.
- Ta biết rồi, thiếu chủ nhân muốn truyền lời gì cho họ?
Lưu Tam Hỏa mở miệng hỏi.
Vương Hải Đông nói nguyên văn lại cho Lưu Tam Hỏa, chuyện của thiếu chủ nhân đối với bọn họ mà nói vĩnh viễn thuộc về cấp bậc ưu tiên hàng đầu, Lưu Tam Hỏa cũng không nhiều lời, rất nhanh liền ngắt truyền âm.
Buổi chiều Lý Cửu Nguyệt rời khỏi Nghi Loan Ti Phủ, đại trạch của Bạch gia ở Cao Tượng Huyện Thành có một tráng hán mặt đen đứng trước cổng lớn.
Trước cổng lớn của Bạch gia có bốn thủ vệ, bọn họ nhìn về phía tráng hán mặt đen.
Tráng hán mặt đen nhấc chân bước tới bậc cửa.
- Người đến dừng lại, thông báo tính danh.
Một thủ vệ lạnh giọng quát, bình thường khách nhân đến Bạch gia đều sẽ dừng bước trước bậc cửa chờ thông báo hoặc là sớm có hẹn trước, người này chẳng nói chẳng rằng nhìn thì không giống khách nhân của Bạch gia.
Thủ vệ đó đánh mắt cho các đồng bạn, bảo ba người bọn họ cẩn thận một chút.
Tráng hán mặt đen thì thầm một tiếng.
- Ngươi nói gì?
Thủ vệ nghe không rõ, hắn nắm chặt vũ khí trong tay.
- Ta nói ta là gia gia của các ngươi.
Tráng hán mặt đen ngẩng đầu nhếch miệng bật cười, sau đó giống như cự tượng xông tới bốn gã thủ vệ.
Chiến đấu trước cửa chỉ nháy mắt là kết thúc, bốn gã thủ vệ chỉ kịp phát ra một tiếng hét lớn, toàn bộ đều bị đánh xỉu.
Cửa lớn của Bạch gia nhanh chóng mở ra, có sáu cao thủ xông ra, nhưng chỉ thấy thủ vệ đã ngất xỉu cùng với một phong thư trên mặt đất.
Phong thư có hai màu vàng xanh, dùng giấy đặc thù chế thành.
Sau khi sáu cao thủ rụt rè xác nhận phong thư không có nguy hiểm, mới nhặt lên, bên trên viết: Bạch lão gia tử tự mở.
Sắc mặt bọn họ khẽ biến, phong thư này không ngờ là viết cho Bạch lão gia tử.
Bạch lão gia tử chính là người chủ sự của Bạch gia, cũng là cột chống trời của Bạch gia.
Sáu người bọn họ không dám do dự, sai người mau chóng cứu tỉnh bốn gã thủ vệ, mà lá thư này thì nộp lên cho đại quản gia của Bạch phủ.
Loại thư tín lai lịch không rõ này đương nhiên không thể trực tiếp đưa tới trước mặt Bạch lão gia tử, mà phải do đại quản gia sàng lọc kiểm tra mới đưa tới thì thích hợp hơn.
Sau khi đại quản gia của Bạch phủ có được phong thư, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ do dự, thư này chế tác cực kỳ xa hoa, nhìn thì không giống một trò đùa dai, hắn trong nhất thời có chút không dám sờ bừa.
Đại quản gia của Bạch phủ bảo Phù Sư trong phủ tới giám định phong thư, sau khi xác nhận thật sự không có cạm bẫy, lại gặp bốn gã thủ vệ vừa được cứu tỉnh.
Sau khi nghe bốn gã thủ vệ kể lại, sắc mặt của đại quản gia Bạch phủ trở nên ngưng trọng, có thể một chiêu đánh bại bốn gã võ giả Bạo Phát Đoạn, đây tuyệt đối không phải chuyện bình thường.
Tráng hán mặt đen đó sợ rằng cũng có một chút lai lịch, nhưng tìm mấy võ giả kiến thức rộng rãi trong phủ tới, ai nấy đều nói chưa từng nghe qua trong huyện có cao thủ như vậy.
Đại quản gia của Bạch phủ không do dự nữa, mà là mang theo thư đi gặp đại gia của Bạch gia.
Đại gia Bạch gia Bạch Thiên Hoa đang tu luyện võ kỹ, hắn nhìn thấy đại quản gia tìm mình thì ngừng lại, nghe đại quản gia kể lại cả sự kiện một lần.
- Thư đâu?
Bạch Thiên Hoa xòe tay nói.
Đại quản gia đưa phong thư vàng xanh cho Bạch Thiên Hoa.
Bởi vì thư đã được Phù Sư của Bạch phủ giám định, không có vấn đề gì, Bạch Thiên Hoa trực tiếp mở ra, lấy ra một lát cắt màu vàng.
Lát cắt vàng chỉ to bằng bàn tay, mỏng như cánh ve, bên trên có điểm nhỏ như cát vàng.
Bạch Thiên Hoa cầm mảnh vàng, hai mắt nghiêm lại:
- Là Cương Kim.
Đại quản gia ở bên cạnh cũng nhìn ra được, đúng là Cương Kim.
Bên trên mảnh vàng không có chữ, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, chữ bên trên chỉ là được ẩn đi, mà tu vi của bọn họ chưa đến, vĩnh viễn không thể khiến chữ trên Cương Kim hiện ra.
Người đến sớm đã đoán được bọn họ sẽ mở, cho nên chuẩn bị giấy viết thư bằng Cương Kim.
Muốn khiến Cương Kim hiện chữ, ở Bạch gia có thể người làm được chỉ có ba vị cung phụng cùng với Bạch lão gia tử.
Người truyền tin là cố ý muốn dùng giấy viết thư bằng Cương Kim đưa tới tay Bạch lão gia tử, để Bạch lão gia tử tận mắt đọc chữ viết bên trên.
Đại quản gia trầm mặc, việc này hắn cũng không dám quyết định, chỉ chờ Bạch Thiên Hoa đưa ra quyết định.
- Ngươi theo ta, cùng đi gặp lão gia tử.
Bạch Thiên Hoa hít vào một hơi, sắc mặt ngưng trọng nói.