Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 660 - Chương 660. Chữ Này Giải Thích Thế Nào

Chương 660. Chữ này giải thích thế nào Chương 660. Chữ này giải thích thế nào

Cương Kim đắt đỏ tới không hợp lẽ thường, nhưng người truyền tin lại nỡ dùng để truyền tin, vậy chuyện được nói trong thư này chắc chắn rất quan trọng, tốt nhất đừng mời ba vị cung phụng đó tới, để phụ thân tự mình xem là lựa chọn tốt nhất.

Hiển nhiên, mục đích của người truyền tin đã đạt được rồi.

Bạch Thiên Hoa và đại quản gia xuyên qua hành lang mưa quanh co, ngừng lại ở chỗ đình viện sâu nhất.

Bởi vì ở sâu bên trong, nơi này là nơi u tĩnh nhất của Bạch gia, người của Bạch gia bình thường nếu không có việc gì thì đều không dám tới gần nơi này.

Hai người Bạch Thiên Hoa và đại quản gia dừng chân trước cửa đình viện, kiên nhẫn đợi một lúc, một lão bộc đi ra mở cửa gỗ, mặt không biểu tình nhìn bọn họ.

- Nguyên thúc, có chuyện quan trọng tìm lão gia tử.

Bạch Thiên Hoa cung kính nói.

Lão bộc không nói gì, tránh ra.

Bạch Thiên Hoa và đại quản gia đi vào.

Vườn hoa của đình viện chỉ trồng tinh diệp cúc, trên lá cây tô điểm mấy đóa hoa nhỏ màu lam.

Lão nhân đầu đầy tóc trắng đang cong người cúi đầu, trong tay hắn cầm một đóa tinh diệp cúc, nghiêm túc quan sát.

Trên mặt hắn phủ kín nếp nhăn, nhìn thì đã gần đất xa trời, nhưng ánh mắt nhìn hai người Bạch Thiên Hoa lại vẫn tràn ngập sinh cơ cùng với uy nghiêm.

Hắn chỉ nhìn một cái rồi rời tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm tinh diệp cúc trong tay mình.

Bạch Thiên Hoa đi tới, nhẹ giọng kể lại sự việc với lão nhân.

Sau khi nói xong, hắn đưa giấy viết thư bằng Cương Kim cho lão gia tử nhà mình.

Bạch gia lão gia tử nhìn giấy viết thư bằng Cương Kim một cái, trong mắt hắn có dao động cảm xúc lờ mờ, tay trái tiếp nhận giấy viết thư, chân khí trắng thuần mãnh liệt tuôn ra, chân khí bừng bừng cho dù không phải nhằm vào Bạch Thiên Hoa, mắt hắn cũng lộ ra vẻ sợ hãi không thể không lui về phía sau một bước.

Giấy viết thư hơi rung rung, chữ viết màu vàng trên giấy hiện ra: Nhữ gia Huyền Thạch rất điếu, sao không đọ với trời, lên cao chín vạn dặm?

Hai mắt Bạch gia lão gia tử hơi nheo lại, hắn nhất thời ngạc nhiên không nói gì.

Bạch Thiên Hoa đi lên cũng nhìn thấy những lời này, hắn ngây ra một thoáng nói:

- Chữ 'Điếu' này giải thích thế nào?

- Không phải lời hay gì.

Bạch lão gia tử cũng không biết chữ 'Điếu' này là có ý gì, nhưng từ cả câu cho thấy, hiển nhiên là một câu nói vô cùng trào phúng, biết điểm này là đủ rồi.

- Cũng chỉ có những lời này thôi à?

Bạch Thiên Hoa nhíu mày nói.

Bạch lão gia tử lật thư Cương Kim, sau đó nhìn thấy đồ án huy chương ở mặt trái, đó là một cái cây khô đen xì, trên cây khô có từng đạo mộc văn tinh tế, nhưng trên đỉnh cây khô lại là tán cây to lớn hoàn toàn trái ngược với cây khô.

- Đây là tộc huy của thế gia nào?

Bạch Thiên Hoa hơi sửng sốt hỏi, hắn không có bất kỳ ấn tượng gì đối với tộc huy này.

Nếp nhăn trên mặt Bạch lão gia tử lại đột nhiên co rút lại, thân thể hắn có ý băng lãnh tuôn ra, nhiệt độ không khí cũng theo đó mà giảm xuống vài độ.

Bạch Thiên Hoa biết lão gia tử đang ở vào một loại trạng thái cảm xúc chấn động kịch liệt.

Điều này khiến sắc mặt Bạch Thiên Hoa khẽ biến, hắn biết tộc huy này khẳng định có vấn đề.

- Kể lại chi tiết cho ta.

Nếp nhăn trên mặt Bạch lão gia tử lại giãn ra, thanh âm của hắn lạnh lùng mà trầm ổn, cặp mắt đó vẫn nhìn chằm chằm gia huy trên giấy Cương Kim.

Vừa rồi Bạch Thiên Hoa sợ Bạch lão gia tử không có lòng kiên nhẫn để nghe, cho nên hắn chỉ nói lại một cách đơn giản, hiện tại Bạch lão gia tử yêu cầu hắn nói nghiêm túc, vậy hắn sẽ nói nghiêm túc.

Đại quản gia ở bên cạnh thì bổ sung chi tiết thay cho Bạch Thiên Hoa.

- Đại hán mặt đen đó cũng chỉ để lại một phong thư thôi à?

Sau khi Bạch lão gia tử nghe xong, trầm mặc một lúc rồi nói.

- Chỉ có phong thư này.

Đại quản gia rất chắc chắn nói.

- Bạch Huyền Thạch là ai?

Bạch lão gia tử lại hỏi, trong thanh âm của hắn không nghe ra cảm xúc gì.

Hắn nhớ mang máng hình như đã nghe qua cái tên này, nhưng thủy chung không thể liên hệ người và tên, dẫu sao con cháu của Bạch gia rất nhiều, nếu không phải con cháu đặc biệt xuất sắc, Bạch lão gia tử cũng không để ở trong lòng.

Đại quản gia và Bạch Thiên Hoa nhìn nhau, cuối cùng vẫn do Bạch Thiên Hoa mở miệng nói:

- Là con thứ sáu của Bát đệ.

Bạch Thiên Hoa là trưởng tử, vẫn có thể nhớ được đám con cháu của mình.

- Lão Bát có ở nhà không?

Bạch lão gia tử hỏi.

- Hắn tháng này không có việc gì, một mực ở nhà.

Bạch Thiên Hoa trả lời.

- Ngươi đi bảo hắn tới đây.

Bạch lão gia tử nhìn đại quản gia nói.

Đại quản gia gật đầu bước nhanh rời đi.

- Phụ thân, tộc huy này là...

Bạch Thiên Hoa nhìn tộc huy quái dị khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên đó, không nhịn được lên tiếng hỏi.

Bạch lão gia tử lại nhìn kỹ huy chương trên Cương Kim, thở dài:

- Đây là tộc huy của Hắc Mộc gia, thế gia đứng thứ ba Thương Diễm Châu.

Bình Luận (0)
Comment