Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 677 - Chương 677. Không Ngờ (2)

Chương 677. Không ngờ (2) Chương 677. Không ngờ (2)

Tiểu Liễu nhìn Chu Phàm:

- A Phàm, hôm nay chúng ta tiếp tục học võ à?

Nàng đối với học võ có thể nói là ôm nhiệt tình cực lớn, dẫu sao học được thì sau này có thể theo A Phàm đi chơi khắp nơi.

- Tiểu Liễu, ngươi trước tiên cầm lấy cái này đã.

Chu Phàm lấy ra hộp vàng truyền thừa đó đưa cho Tiểu Liễu,

- Đây là sư phụ Yên Chi của ngươi đưa cho ngươi.

- Hộp đẹp quá.

Tiểu Liễu vẻ mặt tò mò tiếp nhận hộp vàng truyền thừa.

Trong nháy mắt Tiểu Liễu tiếp nhận hộp vàng truyền thừa, hộp vàng truyền thừa lại tỏa ra quang mang màu vàng.

Tiểu Liễu hơi sửng sốt, nàng nhìn về phía Chu Phàm, không biết phải làm thế nào cho phải.

- Tiểu Liễu đừng sợ, ngươi cầm chắc hộp là được.

Chu Phàm cũng vội vàng an ủi.

Quang mang của hộp vàng truyền thừa càng lúc càng thịnh, nó hóa thành vô số hạt vàng nhỏ, thuận theo tay phải của Tiểu Liễu tràn vào.

Cả người Tiểu Liễu đều bị quang mang bao phủ, có một cỗ khí tức cực kỳ cường đại từ thân thể tràn ra.

Chu Phàm lẳng lặng nhìn, trong lòng hắn không quá lo lắng, dẫu sao Yên Chi đã từng thề rồi, hộp vàng truyền thừa này sẽ không có vấn đề gì.

Hai mắt Tiểu Liễu cũng bị nhiễm vàng, trong mắt có vô số thế giới sinh thành rồi lại hủy diệt, ngỡ ngàng đứng đó.

Qua một hồi lâu, kim quang mới dần dần tiêu tán, mà cổ tay phải của nàng có thêm một hoa văn của hộp vàng.

Tiểu Liễu lắc lắc đầu, ánh mắt nàng mới từ đờ đẫn biến thành sáng rực, nàng oa một tiếng nói:

- A Phàm, ta thấy sư phụ rồi, sư phụ... Sư phụ... Đẹp lắm.

- Ngươi nhìn thấy Yên Chi?

Chu Phàm có chút kinh ngạc hỏi.

- Ừm.

Tiểu Liễu gật đầu,

- Trong một căn nhà rất đẹp, nàng nói nàng tên là Yên Chi, là sư phụ ta.

Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút, cái này có thể là tương tự với một đạo thần niệm gì đó.

- Bộ dạng của sư phụ rất xinh đẹp.

Hai mắt Tiểu Liễu hơi sáng lên nói.

- Rốt cuộc là đẹp tới mức nào?

Chu Phàm không nhịn được trêu chọc.

- Cái này...

Tiểu Liễu chớp chớp mắt, trong nhất thời không biết nên hình dung thế nào, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu mới nói:

- Sư phụ đẹp hơn mẹ ta một chút.

- So với mẹ ngươi thì đẹp hơn một chút...

Chu Phàm nghĩ tới Chu Xuân Mai cao lớn vạm vỡ, không nhịn được bật cười.

Yên Chi rát đáng thương, nếu nàng biết bị đồ đệ của mình hình dung như vậy, chắc sẽ tức giận đến không ngủ được nữa.

Chu Phàm đang cười, Tiểu Liễu cũng không nhịn được cười hì hì.

- Tiểu Liễu, sư phụ ngươi nói gì với ngươi? Nàng có dạy ngươi công pháp võ kỹ không?

Sau khi Chu Phàm cười xong vội vàng hỏi.

- Không.

Tiểu Liễu lắc đầu,

- Có điều chỉ cần ta nhắm mắt lại, trong lòng đọc ra tên của sư phụ là có thể nhìn thấy sư phụ.

- Vừa rồi sư phụ nói với ta một số lời, nàng nói ta lúc nào muốn vào thì có thể vào gặp nàng, nàng sẽ dạy ta công pháp võ kỹ.

Chu Phàm nghe mà trên mặt cười như nở hoa, thế là được rồi, những công pháp võ kỹ đó đều là của hắn.

- A Phàm, cái gì là quỷ thệ?

Tiểu Liễu dùng ngón trỏ gõ cằm đột nhiên hỏi.

- Quỷ thệ?

Nụ cười trên mặt Chu Phàm tắt phụt, trong lòng vô cùng cảnh giác,

- Là sư phụ ngươi nói với ngươi à?

- Đúng vậy, vừa rồi sư phụ nói ta muốn học của nàng, nhất định phải lập quỷ thệ, sau đó mới có thể dạy ta, đồng thời không cho phép ta dạy ngươi.

Tiểu Liễu gật đầu nói.

Chu Phàm giống như hóa đá vậy, nữ nhân Yên Chi này rất gian trá, không ngờ nghĩ tới dùng quỷ thệ để trói buộc Tiểu Liễu, có điều hắn lắc đầu cười gượng nói:

- Tiểu Liễu, sư phụ ngươi còn nói gì khác không? Nàng không cho phép ngươi dạy người khác, chẳng phải là truyền thừa của nàng sẽ bị cắt đứt ở đời của ngươi à?

Lúc ban đầu Chu Phàm không nghĩ tới quỷ thệ, là vì hắn biết Yên Chi lưu lại truyền thừa là để truyền thừa, không có lý do nào lại không cho phép Tiểu Liễu có truyền nhân.

- Sư phụ nói...

Tiểu Liễu nhớ lại lời nói của Yên Chi một chút,

- Nàng nói chờ ta hoàn toàn học được thứ bên trong, thực lực trở nên mạnh hơn, mới có thể thu đồ đệ.

Đây hiển nhiên cũng là nội dung của quỷ thệ, Chu Phàm cảm thấy tắc nghẽn, Yên Chi đã cân nhắc tất cả các phương diện, chờ Tiểu Liễu hoàn toàn học được những thứ Yên Chi dạy, vậy cũng không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể làm được?

Hắn không chờ được lâu như vậy.

Chu Phàm khóc không ra nước mắt, mãi lâu sau vẫn không nói gì.

- A Phàm, sư phụ còn có lời nhắn lại cho ngươi.

Tiểu Liễu kéo góc áo của Chu Phàm, nói.

Tinh thần Chu Phàm chấn động,

- Nàng nói gì?

- Ha ha ha.

Tiểu Liễu chống nạnh cười ba tiếng, nàng đang bắt chước Yên Chi,

- Tiện nam Chu Phàm, muốn học trộm truyền thừa của ta á, cứ mơ đi.

Ngữ khí của Tiểu Liễu bắt chước giống y như đúc, nhưng tiếng nói lại non nớt rất đáng yêu.

Chu Phàm tức muốn hộc máu, đúng là quá đáng giận.

Bình Luận (0)
Comment