- Nhưng hắn trong những người lên thuyền cũng không tính là quá đặc sắc, vì sao...
Câu hỏi của Yên Chi đã định trước là sẽ không có được câu trả lời.
Trên mặt Yên Chi bỗng nhiên lộ ra vẻ châm chọc:
- Ngươi thực sự cho rằng bản cô nương không biết à? Lần đầu tiên khi thấy hắn, ta lấy ra Thất Thải Tình Thạch, khẳng định là ngươi ở giữa động tay chân, bằng không...
- Thất Thải Tình Thạch không tính là vật hãn hữu gì, ta cũng sẽ không đột nhiên nổi lên tâm tư lấy ra Thất Thải Tình Thạch, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Yên Chi sớm đã có hoài nghi trong lòng, nhưng chung quy vẫn không dám khẳng định, nhưng từ trên trình độ nào đó mà nói, nàng tin trực giác của mình là không thể sai được.
Cũng chỉ có thuyền là có loại bản sự này, có thể trong bất tri bất giác ảnh hưởng tới người tu vi cao tuyệt như nàng.
- Tên gia hỏa ngươi không ngờ dám lợi dụng ta.
Yên Chi càng nghĩ càng tức giận, nàng một cước giẫm lên giáp bản.
Rắc một tiếng, giáp bản xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Sương mù màu xám tụ về phía thuyền, dường như có thứ gì đó đang hình thành, áp lực vô hình bao phủ thuyền gỗ.
Sắc mặt Yên Chi khẽ biến, vội vàng cười nói:
- Đùa chút thôi mà, đừng nóng giận.
- Ta chỉ là muốn nói, ngươi muốn ta đưa Thất Thải Tình Thạch cho hắn, cứ nói là được, không cần phải dùng biện pháp mịt mờ như vậy.
Sương mù màu xám do dự một chút mới tản ra.
Yên Chi thở phào như trút được gánh nặng, tâm tình của nàng ảm đạm mà chán nản, chiếc thuyền rách này nàng là không thể trêu vào, bảy chiếc cần câu đó nàng cũng không thể trêu vào.
Trên chiếc thuyền này, nàng cảm thấy mình chính là một nha hoàn đáng thương bị ức hiếp, ai cũng không thể trêu vào...
- Đúng là không chịu nổi, nói chung lão nương đi ngủ rồi, không cần hầu hạ đám hỗn đản các ngươi nữa.
Yên Chi căm tức lầu bầu một tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn huyết cầu to lớn, lại lặng lẽ thở dài.
Sau đó nàng đi đến đuôi thuyền, sương mù bao phủ lấy nàng, nàng liền biến mất.
Thuyền gỗ bồng bềnh đỗ trong sông xám, giống như một chiếc thuyền hoang vô chủ, cô đơn mà tịch liêu.
Chu Phàm vừa mở mắt ra lập tức hít sâu, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ sợ hãi, vừa rồi đối mặt với Yên Chi đang phẫn nộ, hắn cảm thấy áp lực cực lớn.
Nếu không phải Yên Chi vẫn giữ lại một chút lý trí, với cảnh giới của hắn, Yên Chi tuyệt đối có thể trong nháy mắt giết hắn hơn trăm lần.
Có điều nếu chạy chậm một chút, Yên Chi triệt để mất đi lý trí, hậu quả thật sự không thể lường được.
Hắn ở trên thuyền của Khôi Hà Không Gian bị giết cũng sẽ không chết, nhưng không có nghĩa là hắn muốn bị người ta giết chết.
Cảm giác tử vong cũng không dễ chịu gì.
Chu Phàm không nghĩ nhiều nữa, đứng ở đầu giường nhìn hộp vàng vẫn ở vào giữa hư thật, trong mắt lộ ra một trận nóng rực.
Hắn không chút do dự vươn tay ra tóm lấy hộp vàng, hộp vàng truyền thừa đã bị hắn thực hóa, thoải mái cầm ở trong tay.
Hộp vàng truyền thừa có chút giống như rubik ở thế giới chỗ hắn, mang tới cho hắn cảm giác giống hệt với trong Khôi Hà Không Gian.
Chu Phàm nghiêm túc nhìn hộp vàng, hộp vàng này tuyệt đối là vật quý giá nhất hiện tại hắn có được.
Yên Chi vì để truyền thừa của nàng không đoạn tuyệt, đúng là thực sự không tiếc gì, gần bảy thành truyền thừa!
Loại người như Yên Chi, cho dù là bảy thành truyền thừa, cũng là một chuyện rất khủng bố.
Nhưng nhìn một lúc, hộp vàng không có bất kỳ khe hở gì, là một cái hộp kín triệt để, chất liệu của hộp với kiến thức của hắn cũng không thể nhìn thấu.
Chu Phàm lại thử thôi động chân khí để bao bọc hộp vàng truyền thừa này, nhưng hộp vàng lại không có bất kỳ phản ứng gì.
- Xem ra thật sự giống như Yên Chi nói, chỉ có Tiểu Liễu mới có thể kích phát, cũng không biết nàng đã hạ cấm chế lợi hại gì ở bên trên, không ngờ có thể chỉ định cho Tiểu Liễu sử dụng.
Chu Phàm lẩm bẩm.
Có điều rất nhanh hắn lại bật cười, bởi vì chỉ cần Tiểu Liễu có thể học được, vậy là đủ rồi.
Tiểu Liễu học rồi lại bảo Tiểu Liễu truyền cho mình!
Yên Chi này chung quy là cẩn thận mấy cũng có sai sót, cho rằng như vậy thì có thể phòng ngừa truyền thừa của nàng bị hắn học được, đúng là ngu xuẩn.
Học công pháp võ kỹ của Yên Chi, hắn cũng không có gánh nặng tâm lý học trộm truyền thừa của người khác.
Có điều cũng không thể nói nàng ngu xuẩn, chỉ có thể nói thời gian quá gấp rút, nàng chưa chắc có thể nghĩ được chu toàn như vậy.
Như vậy, hắn đã có thể đạt được công pháp võ kỹ khó có thể tưởng tượng, hơn nữa phần lớn là đỉnh cấp nhất.
Chu Phàm phá lên cười.
Cha mẹ nghe thấy hắn cười, ở bên ngoài gọi hắn mấy tiếng hỏi hắn đang làm gì?
- Cha mẹ, ta không sao.
Chu Phàm ngừng cười trả lời.
Vội vàng ăn xong bữa sáng, Chu Phàm kiên nhẫn chờ, rất nhanh Chu Xuân Mai đã đưa Tiểu Liễu tới, sau đó nàng lại xoay người đi làm việc của mình.
Chu Phàm dẫn theo Tiểu Liễu đến hậu viện.