- Đều không phải vì những nguyên nhân này, kỳ thật lúc ban đầu khi vừa gặp ngươi, vẻ đẹp của ngươi mang tới cho ta áp lực rát lớn, thậm chí mấy lần khiến tim ta đập gia tốc, nhưng ta biết nếu thần phục ngươi, vậy ta chính là xong đời rồi, ở trên thuyền này khẳng định sẽ không thể ở được lâu.
- Về sau ta tự làm công tác tư tưởng cho mình, khiến bản thân ta không thích ngươi nữa.
Chu Phàm thẳng thắn nói.
- Công tác tư tưởng?
Yên Chi nghe được từ này cũng cảm thấy có chút mới mẻ độc đáo,
- Ngươi là nói một loại không ngừng ám thị với bản thân à?
- Có thể nói như vậy.
Sắc mặt Chu Phàm nghiêm túc nói, vẻ đẹp của Yên Chi quả thật là độc nhất vô nhị, ít nhất hắn chưa từng thấy nữ nhân hoàn mỹ như vậy.
- Ngươi là ám thị bản thân như thế nào?
Lòng hiếu kỳ của Yên Chi bị khơi dậy,
- Ở trong lòng thầm nói ta là phấn hồng khô lâu à?
- Không nói được không.
Chu Phàm có chút ngượng ngùng gãi gãi mặt.
- Nói đi.
Yên Chi nhíu mày, bằng không nàng đang ngủ cũng sẽ nhớ kỹ việc này.
- Ngươi đáp ứng ta đừng tức giận ta mới dám nói.
- Cho dù ta tức giận, cũng có tác dụng gì đối với ngươi, nói chung ta đã sắp ngủ rồi, đừng lề mề nữa, mau nói đi.
Yên Chi không kiên nhẫn thúc giục.
- Được, vậy ta nói.
Chu Phàm hít một hơi thật sâu.
- Kỳ thật ta là nghĩ thế này, ta không ngừng nghĩ tuổi của ngươi rất lớn rất lớn, nói không chừng còn lớn hơn cả tổ tiên Chu gia ta.
- Vậy thì sao? Tuổi của bản tiên tử quả thật không tiện nói với ngươi, nhưng tu đến cảnh giới này của ta có ai không phải đã sống qua năm tháng dài đằng đẵng, chẳng lẽ bởi vì điểm này mà ngươi có thể không đếm xỉa tới mị lực của bản tiên tử à?
Hai hàng lông mày của Yên Chi nhăn lại, nói.
Ở thế giới này, đối với tu sĩ mà nói, tuổi vĩnh viễn không phải là vấn đề.
- Đương nhiên không chỉ là như vậy.
Chu Phàm ho khẽ một tiếng.
- Ngươi nghĩ đi, tuổi của ngươi lớn như vậy, trong lúc này cũng không biết đã ngủ với bao nhiêu thanh niên tài tuấn, nói không chừng con cháu nhiều tới không đếm xuể... Khụ, nói đến cũng kỳ quái, ta vừa nghĩ tới đây, dục vọng gì cũng không còn...
Mặt Yên Chi giống như bao phủ một tầng hàn sương vạn năm không tan, cặp mắt đó càng giống như sắp phun ra lửa vậy, nàng nghiến răng nghiến lợi, răng nghiến ken két:
- Chu Phàm, bản cô nương băng thanh ngọc khiết, không ngờ ngươi lại nghĩ ta xấu xa như vậy, ta. . . Ta muốn giết ngươi.
Ngực Yên Chi nhấp nhô kịch liệt, nàng giơ hai tay lên, nước sông hai bên thuyền chảy ngược lên:
- Cho dù ta chấp nhận phiêu lưu vẫn lạc, cũng phải tiêu diệt ngươi.
- Là ngươi muốn ta nói, vả lại ta chỉ là nghĩ bừa thôi.
Chu Phàm vội vàng ôm đầu chạy trốn, chỉ là không gian trên thuyền quá nhỏ, nước sông hai bên thổi quét giống như tùy thời sẽ đánh tới vậy.
- Ngươi trước tiên bình tĩnh một chút, ngươi cũng chưa chắc đã giống như ta nói, là một lão nãi nãi có trăm con ngàn cháu...
- Ngươi còn nói nữa à.
Yên Chi chỉ cảm thấy trong lồng ngực đã chất đầy hỏa khí, tay nàng chộp tới Chu Phàm, muốn ném tên hỗn đản này này vào trong sông xám.
Chỉ là đúng lúc này, thân ảnh Chu Phàm trở nên vặn vẹo, hắn bị đã dịch chuyển ra ngoài.
Chiêu này của Yên Chi lại tóm hụt, nàng hơi ngẩn ra, hừ lạnh một tiếng, nước sông dựng lên phân tán xuống.
Giống như tất cả chưa từng phát sinh vậy.
Nhưng Yên Chi vẫn giận dữ:
- Thuyền, có phải ngươi đưa hắn ra ngoài trước không? Sao ta cảm thấy vẫn còn một chút thời gian nữa mới đúng?
Thuyền không đáp lại Yên Chi.
- Hừ, xú nam nhân, ngươi đừng để lọt vào trong tay cô nương, nếu không...
Yên Chi nói tới đây lại đột nhiên bật cười, nộ khí cũng vì vậy mà vơi đi hơn nửa.
Yên Chi vừa rồi quả thật rất phẫn nộ, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy rất thú vị, có điều rất nhanh nàng lại trở nên lo lắng:
- Ài, ký ức của ta không hoàn chỉnh, chắc sẽ không thật sự giống như tên hỗn đản này nói sớm đã con cháu truyền tới mấy trăm đời, phân bố ở mỗi một ngóc ngách của thế giới này chứ?
Trong lòng Yên Chi rối rắm một thoáng, rất nhanh nàng lại tự phủ định:
- Loại chuyện này là không thể, Yên Chi ta là ai? Sao có thể sinh con đẻ cái cho nam tử?
- Thế gian nam tử vô số, nhưng ta chỉ ngưỡng mộ Long tiền bối, nhưng ở trong ký ức của ta, ở thời đại của ta, Long tiền bối sớm đã là thần long thấy đầu không thấy đuôi, tiên ẩn không biết bao nhiêu kỷ nguyên rồi.
Trên mặt Yên Chi lộ ra vẻ cô đơn,
- Cũng chỉ có nam tử giá trị nhan sắc vô song như Long tiền bối mới đáng cho ta ái mộ, đáng tiếc... Đáng tiếc... Chung quy vẫn không có duyên được nhìn thấy.
Yên Chi lắc đầu không nghĩ tới việc này nữa, nàng cúi đầu nhìn giáp bản, trầm mặc một lúc mới nói khẽ:
- Hắn hình như có chút đặc thù, bất kể là ngươi hay là mấy kẻ đó, đều đối với hắn rất tốt.