- Ta lừa ngươi làm gì?
Yên Chi cười nhạo nói,
- Ngươi chắc sẽ không cho rằng đây đúng là tặng cho ngươi chứ?
- Đây là cho Tiểu Liễu?
Chu Phàm lập tức có phản ứng.
- Đương nhiên là cho đồ đệ của ta rồi, đây chính là phương pháp truyền thừa ta mất một ngày một đêm mới nghĩ ra.
Yên Chi cười nói,
- Khó lắm mới thu được một đồ đệ, ta cũng không thể bạc đãi đồ đệ của ta được.
- Vốn ta vẫn muốn chờ thêm một đoạn thời gian nữa mới đưa cho nàng, nhưng hiện tại ta lại sắp ngủ say, vậy cũng không thể đợi được nữa, chỉ có thể đưa nàng trước.
Chu Phàm đố kỵ tới mắt đỏ lên, hắn trải qua sinh tử, dùng một lượng lớn sâu xám mới đổi được một chút thứ tốt từ trong tay Yên Chi, kết quả Tiểu Liễu không tốn chút công sức nào lại có thể có được truyền thừa của Yên Chi.
Chênh lệch giữa người và người lớn như vậy sao?
Trong lòng Chu Phàm đang chảy nước mắt ròng ròng, nhưng vẫn không chút do dự nói:
- Phiền Yên Chi cô nương thề với thuyền, chỉ cần thứ này không có vấn đề, ta sẽ bảo đảm giao tới tay Tiểu Liễu, tuyệt không cô phụ chờ mong của Yên Chi cô nương.
Chu Phàm lại nói về thiên phú của Tiểu Liễu mà hắn phát hiện ra.
- Nói như vậy đồ đệ ta mới thu nhận này còn là một thiên tài.
Mặt Yên Chi lộ vẻ hài lòng, nàng thề với thuyền, bảo đảm đây quả thật là truyền thừa nàng lưu lại.
Lúc này Chu Phàm mới yên tâm nhận lấy hộp vàng, đồng thời trong lòng hắn kích động tới khó có thể diễn tả, đây chính là truyền thừa của Yên Chi, cho dù chỉ có bảy thành, nhưng hắn dám đảm bảo, nếu truyền ra, tu sĩ võ giả bên ngoài sợ rằng sẽ vì bảo vật này mà đánh nhau tới máu nhuộm cả nửa thế giới.
- Ngươi cũng đừng quá cao hứng, hộp vàng này chỉ có đồ đệ của ta mới có thể mở, ngươi không tin thì cứ thử xem.
Yên Chi ngạo nghễ nói, nàng vì hộp vàng truyền thừa này cũng không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư, bên ngoài tuyệt đối không có ai có thể phá giải được hộp vàng này, từ đó có được truyền thừa của nàng.
- Ta tin, đương nhiên tin.
Chu Phàm cười vậy không thấy mắt đâu,
- Ta đây là cao hứng vì Tiểu Liễu.
Yên Chi chỉ cười cười, phải bận tâm, nàng lại nói:
- Ta dùng đại thủ đoạn giết vụ yểm, thời gian ngươi ở đây cũng sẽ bị áp súc, có lẽ ngươi sắp phải rời khỏi nơi này.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, vội vàng nói:
- Ngươi không thể chỉ lưu lại truyền thừa mà không nói biện pháp mở truyền thừa, hộp vàng này dùng thế nào ngươi vẫn chưa nói mà?
- Ngươi gấp cái gì? Ngươi cứ đưa cho đồ đệ ta, hộp vàng có thể cảm ứng được sự tồn tại của nàng, mỗi lần đều sẽ căn cứ vào cảnh giới của nàng mà truyền cho nàng công pháp võ kỹ thích hợp.
Yên Chi vẫy vẫy tay nói.
- Đơn giản như vậy thôi à?
Chu Phàm thở phào.
Hai người lại nhất thời không nói chuyện, Chu Phàm cúi đầu nhìn hộp vàng đó, chờ thời gian trôi qua.
Một lát sau, Yên Chi chớp chớp mắt không nhịn được hỏi:
- Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?
- Có chứ, nhưng bí mật quá bí ẩn ngươi lại không chịu nói cho ta biết, vả lại sâu xám của ta đều bị ngươi cướp lấy toàn bộ rồi, một con cũng không còn, muốn hỏi cũng không hỏi được.
Chu Phàm ngẩng đầu cười khổ nói.
- Ở đây ly biệt là sẽ vĩnh viễn không có khả năng gặp lại, ngươi còn không nói với ta, vậy sẽ không có cơ hội nữa đâu.
Yên Chi nhếch nhếch môi nói.
- Nói gì?
Chu Phàm hơi sửng sốt, không hiểu lời này có ý gì.
- Còn có thể nói gì nữa? Tên ngốc này, chút dũng khí đó cũng không có sao?
Yên Chi thở dài nói,
- Nói ngươi thích ta đi.
Mặt Chu Phàm lộ vẻ quái dị:
- Ta biết ngươi ái kỷ, nhưng không ngờ ngươi lại ái kỷ đến mức như vậy.
- Ngươi không thích ta? Điều đó là không có khả năng! Ngươi xem dáng người mặt mũi của ta, mỗi lần người lên thuyền là nam, biết ta sắp đi, có ai mà không phải khóc tới chết đi sống lại?
Yên Chi ưỡn ngực, dùng cặp mắt ta đã nhìn thấu tất cả, nói.
- Ta đương nhiên là thích ngươi.
Sắc mặt Chu Phàm có chút cứng đờ cười gượng nói,
- Nếu ngươi để lại truyền thừa trong hộp vàng này cho ta, ta khẳng định sẽ ôm chân ngươi mà gào khóc nức nở, nói không nỡ rời xa ngươi.
Yên Chi nghe thấy lời này của Chu Phàm, lại bật cười, nhất tiếu bách mị sinh:
- Con người ngươi đúng là khiến ta thất vọng.
- Kỳ thật ngươi đẹp như vậy, quả thật rất ít có nam nhân nào lại không thích.
Chu Phàm nghiêm mặt nói.
- Nhưng vì sao ngươi không thích? Chẳng lẽ ngươi không phải là nam? Hay là vì trong lòng ngươi có người yêu rồi, không thể thích được nữ nhân khác, cho dù nữ nhân đó là tuyệt sắc trời sinh? Nhưng theo ta biết, tất cả giống đực trên đời bởi vì bản năng gieo giống, rất ít người không muốn mở một hậu cung lớn.
Mặt Yên Chi lộ vẻ tò mò.