Ai ngờ chỉ là một giọt bọt nước đã giết chết vụ yểm rồi.
Yên Chi cười nói:
- Ta làm vậy không phải là để xây dựng cảm giác khẩn trương à? Ta diễn cũng được đấy chứ? Có phải ngươi rất hoảng sợ không?
Chân mày Chu Phàm giật giật, nữ nhân này... Hắn chỉ là không đánh lại nàng mà thôi, đúng là quá gợi đòn.
- Nếu ngươi không đánh lại nó, có phải ta cũng sẽ xong đời theo không?
Chu Phàm cười khổ, vừa rồi hắn một mực suy nghĩ vấn đề này.
- Cái này thì sao ta biết được?
Yên Chi lắc đầu,
- Ta chưa từng thua những thứ này, một chức trách của người dẫn dắt chúng ta chính là tiêu diệt những thứ này, có điều ta nghĩ có lẽ thật sự có người không đối phó được chúng, người dẫn dắt sẽ chết, những người lên thuyền các ngươi có lẽ cũng sẽ chết.
- Có điều chiếc thuyền này tuyệt đối sẽ không chìm.
- Ta cũng nghĩ vậy.
Chu Phàm lắc đầu, hắn nhìn về phía Yên Chi nói:
- Ngươi hiện tại vẫn ổn chứ?
Hắn nhớ tới cảnh tượng lần cuối cùng nhìn thấy Vụ.
- Ta rất ổn.
Trên mặt Yên Chi lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, chỉ là trên mặt nàng không giấu đi được vẻ mỏi mệt.
- Ta chỉ là hơi mệt một chút mà thôi.
…
Sương mù ở trên thuyền phiêu đãng giữa hai người.
Chu Phàm hiểu ý của Yên Chi, Yên Chi đây là cũng giống như Vụ sắp lâm vào trong ngủ say chân chính.
Những quái vật đó là không chịu nổi một kích, nhưng nếu bức Yên Chi hoặc là Vụ phải sử dụng thực lực chân chính, bọn họ khó tránh khỏi sẽ rơi vào ngủ say.
Vì vậy hai người trầm mặc một lúc, Yên Chi mở miệng trước, cười nói:
- Sao? Không nỡ bỏ ta à?
- Có chút không nỡ, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Chu Phàm cười nói.
- Đúng vậy, hơi nhanh, ta cũng không ngờ những thứ đó lại tới nhanh hơn trước kia, ta mới tỉnh được một đoạn thời gian mà thôi.
Sắc mặt Yên Chi bình tĩnh nói.
- Chúng là vì ta mà đến à?
Chu Phàm có chút tò mò hỏi.
Vừa rồi Yên Chi nói hắn tới rồi, những thứ đó rất nhanh sẽ đến, Vụ lần đó cũng vậy, hắn xuất hiện, những Hồn Ngư đó bắt đầu công kích thuyền gỗ.
- Nói đúng ra thì chúng là vì những người lên thuyền các ngươi mà đến.
Yên Chi trả lời,
- Về phần vì sao lại như vậy thì ta cũng không biết.
- Có điều ta đoán là vì những người lên thuyền các ngươi ra vào hai thế giới mà dẫn tới.
- Thì ra là như vậy.
Chu Phàm cười khổ nói,
- Nói như vậy, vẫn là ta liên lụy các ngươi.
- Liên lụy thì cũng không đến mức, chỉ là thời gian một giấc ngủ mà thôi, vả lại đây vốn chính là chức trách của chúng ta, nếu chúng ta không đi giết chết những thứ đó, vậy sẽ bị thuyền đuổi khỏi thuyền.
Yên Chi lắc đầu nói.
Hai người lại nhất thời trầm mặc không nói gì, quan hệ của bọn họ vốn rất kỳ quái, nói quan hệ tốt thì hoàn toàn là không phải, nói quan hệ kém cũng không tính là kém.
Yên Chi liếc Chu Phàm một cái, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Lần này ta ngủ say, lần sau rất có thể khi tỉnh lại cũng không có cơ hội gặp mặt, ngươi phải bảo trọng.
Yên Chi không cho rằng Chu Phàm thật sự có thể đưa thuyền tới chung điểm, cho dù Chu Phàm ở trong mắt nàng thì có chút đặc thù, nhưng chút đặc thù này cũng không đủ để chống đỡ cho Chu Phàm đi đến chung điểm.
Cái này giống như một chuyến đi vĩnh viễn không có chung điểm, dài lâu đến khiến nàng cảm thấy mệt mỏi.
- Ngươi cũng bảo trọng.
Chu Phàm cười nói.
- Đúng rồi thiếu chút nữa thì quên.
Yên Chi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, nàng xòe tay, sương mù ở trong bàn tay nàng ngưng tụ thành một đoàn, hóa thành một hộp vuông.
Hộp to bằng nắm đấm, toàn thân màu vàng, lơ lửng trong bàn tay Yên Chi.
- Đây là lễ vật sắp chia tay tặng ta à?
Chu Phàm xoa xoa tay cười nói,
- Thế này thì ngại lắm, ta lại không chuẩn bị lễ vật gì tặng cho ngươi cả.
Nói ngại, nhưng Chu Phàm đã vươn tay ra cầm lấy hộp màu vàng.
Không nhìn ra bên trong hộp là gì, nhưng Chu Phàm có thể cảm thấy đây tuyệt đối là thứ tốt.
Yên Chi cũng không ngăn cản, nàng để mặc Chu Phàm lấy đi hộp màu vàng.
Chu Phàm vốn đang cho rằng Yên Chi sẽ không để hắn lấy đi, kết quả chờ cầm vào trong tay rồi, hắn lại ngây ra một thoáng, rụt rè hỏi:
- Thật sự tặng ta à?
Cầm hộp màu vàng ở trong tay, rất nhẹ, có cảm giác lạnh lẽo của kim loại truyền đến.
- Ngươi thích thì cầm đi.
Yên Chi mỉm cười nói.
Trong lòng Chu Phàm giật thót:
- Vậy ngươi có thế nào cũng phải nói cho ta biết đây là gì chứ?
Từ lần trước bị Thất Thải Tình Thạch chơi cho một vố, Chu Phàm cũng sợ những thứ đổi được không phải từ giao dịch này.
- Bên trong hộp vàng này có bảy thành truyền thừa sở học của ta.
Sắc mặt Yên Chi nghiêm túc nói.
Chu Phàm thiếu chút nữa thì ném hộp vào này xuống, bảy thành truyền thừa của đám cường giả như Yên Chi, hắn cảm thấy rất vớ vẩn,
- Ngươi lại đang lừa ta...