Khí tức nóng rực bao bọc lấy hắn, hắn cảm thấy thân thể của mình giống như sắp nổ tung vậy, hắn phát hiện mình biến thành càng lúc càng cao to.
Cho đến khi còn cao hơn hắc long một trượng.
Hắc long ngẩng đầu nhìn hắn, cặp đồng tử hoàng kim lộ ra vẻ ngạc nhiên, tẩu thuốc trên tay nó đã rơi xuống sàn, phát ra một tiếng cạch.
Sương mù nhạt đi, Chu Phàm theo bản năng nhìn bản thân, sau đó hắn cũng giật nảy mình.
Hắn biến thành một con kim long, long lân màu vàng, một đôi cánh khổng lồ cũng màu vàng, cánh vươn ra khỏi thuyền gỗ, che lấp cả nước sông màu xám.
Khí tức cường đại mà lại hoang cổ cuồn cuộn lan ra trên thuyền.
Chu Phàm không thấy mắt của mình, nhưng hắn từ trong ảnh ngược của mắt hắc long có thể biết được, hắn cũng có một đôi đồng tử hoàng kim.
Hắc long nhìn kim long, ngay cả khí tức cũng quen thuộc như vậy, vô số năm tháng trôi qua lại gặp lại.
Vốn cho rằng sẽ không còn được gặp lại nữa, đủ loại cảm xúc cuồn cuộn nổi lên trong thân thể nó, tất cả đều khiến cho hốc mắt của nó ươn ướt, nước mắt to bằng nắm đấm ngưng tụ trên khóe mắt.
- Phụ hoàng.
Hắc long nhẹ giọng gọi.
- Ài, nhi tử.
Chu Phàm theo bản năng đáp lại một câu.
Bầu không khí thương cảm sau một thoáng tĩnh lặng lập tức tiêu tán, nước mắt ở khóe mắt hắc long bị hỏa diễm bốc cháy hừng hực trong đồng tử hoàng kim đốt cho bốc hơi,
- Tên hỗn đản này, không ngờ dám chiếm tiện nghi của bổn tọa.
Thanh âm này đã hoàn toàn biến hình, rõ ràng là tiếng mắng giận giữ trong trẻo của nữ tử.
Long trảo vươn ra, dường như tùy thời chuẩn bị vỗ vào Chu Phàm.
Thân rồng khổng lồ của Kim long không ngừng có sương mù màu xám tràn ra, rất nhanh Chu Phàm lại biến về bộ dạng nhân loại, ngẩng đầu nhìn hắc long sắp sửa triệt để bộc phát nộ khí, vội vàng giải thích:
- Hiểu lầm, hiểu lầm, ta chỉ là muốn phối hợp với ngươi một chút, để ngươi nhớ lại nhiều hồi ức tốt đẹp về phụ hoàng của ngươi hơn.
- Hiểu lầm?
Hắc long phẫn nộ ấn long trảo của mình xuống, long trảo hạ xuống giáp bản bên cạnh Chu Phàm, dưới tia lửa bắn ra, long trảo để lại năm vết trảo,
- Nếu không phải mạng của tiểu trùng tử ngươi không đáng để bổn tọa dùng mạng đánh đổi, đùa giỡn bổn tọa như vậy, bổn tọa đã sớm đâm thủng bụng, lột da dỡ xương, treo bộ da cực kỳ xấu xí của ngươi lên trên cột buồm để hả mối hận trong lòng bổn tọa rồi.
Hắc long là tức tới hồ đồ rồi, nó là không thể giết chết người lên thuyền, người lên thuyền chết đi, đêm mai sẽ tiếp tục xuất hiện, trừ khi nó có thể bức Chu Phàm tự nguyện nhảy thuyền.
Mà một khi nó động thủ đối với Chu Phàm, nó sẽ chịu xử phạt của thuyền, thậm chí sẽ bị đuổi khỏi thuyền.
Chu Phàm nghe hắc long tức giận mắng chửi, hắn chỉ ngạc nhiên, bởi vì lúc này hắn mới có phản ứng, thanh âm của hắc long biến thành thanh âm của nữ tử trẻ tuổi.
- Thì ra ngươi là một con mẫu long.
Chu Phàm không nhịn được mở miệng nói, giọng nam thô ráp đó có thể là ngụy tạo.
Mẫu long?
Có hắc khí từ khe hở của long lân tràn ra, cái cánh khổng lồ lại xòe ra, hắc long giận dữ hét:
- Tức chết bổn tọa mà, nhân loại hỗn đản đáng giận ngươi, cái gì mà mẫu long? Cả nhà ngươi đều là mẫu long, bổn tọa là thư long.
Một đôi long trảo của hắc long thỉnh thoảng khép lại thỉnh thoảng lại duỗi ra giống như kiếm, nó đã sắp tức tới phát điên rồi, đang nghĩ có nên xé nát nhân loại này ra không, nhưng một tia lý trí còn sót lại nói với nó làm vậy chẳng khác nào là chịu chết.
- Xin lỗi, thì ra ngươi là thư long.
Chu Phàm vội vàng nói xin lỗi, hắn thực sự không phải cố ý, đối với gà hắn cả gà trống gà mái đều gọi như vậy, hắn còn tưởng rằng rồng cũng dùng đực cái để phân chia.
Hắc long khẽ hừ một tiếng, trong lỗ mũi phun ra hai đạo khói đen, nàng vẫn nhịn được.
- Nhưng vì sao ngươi lại muốn dùng giọng nam để nói chuyện với ta?
Chu Phàm có chút tò mò hỏi.
- Bổn tọa thích đấy, nhân loại ngươi quản được à?
Hắc long lạnh lùng nói.
Đã bị vạch trần rồi, hắc long cũng không cố ý dùng giọng nam để nói chuyện nữa, nó xoay người nhặt tẩu thuốc lên, nó muốn hút thuốc để bình tĩnh lại một chút, nó chưa bao giờ thấy người lên thuyền đáng ghét như vậy.
Chu Phàm nghẹn lời nhìn động tác của hắc long, rõ ràng là một con thư long, lại dùng tẩu thuốc làm ra diễn xuất như cụ ông, thực sự khiến hắn không có gì để nói.
Chu Phàm bỗng nhiên lại nghĩ tới một vấn đề khá là quái dị, thư long này nói nó đi tiểu để quyết định có giúp người lên thuyền hay không, hùng long thì hắn còn có thể tưởng tượng được, chẳng qua chính là móc chim rồng ra phun một cái, nhưng thư long thì làm thế nào?
Đây đúng là một vấn đề đáng để người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Có điều Chu Phàm không dám hỏi hắc long, nếu thực sự hỏi ra, hắc long khẳng định sẽ không nhịn nữa, dùng long trảo sắc bén xé xác hắn.