- Lúc trước khi những người lên thuyền đó nhìn thấy bổn tọa, phần lớn đều đã vượt qua Hoán Huyết Đoạn, không có mấy người vẫn là Hoán Huyết Đoạn, cũng không ai từng có được Long Thần Huyết của Long Thần nhất tộc, nếu hắn thật sự thành công, vậy sẽ là nhân loại thứ hai có được Long Thần Huyết trong lịch sử của Nhân tộc mà ta biết.
- Có điều kẻ đầu tiên chỉ là vật thí nghiệm Long Thần nhất tộc tìm về để thí nghiệm bí pháp dung huyết, sau khi thành công, cho tới chết cũng chưa từng rời khỏi lãnh địa của Long Thần nhất tộc, có thể nói hắn có thể là võ giả nhân loại tự do đầu tiên có được Long Thần Huyết.
- Chỉ là nghĩ thôi cũng khiến người ta chờ mong rồi, thuyền, bổn tọa nói có đúng không?
Hắc long cười lạnh một tiếng nói.
- Bổn tọa đoán, ngươi khẳng định cho rằng bổn tọa làm khó hắn, tin rằng ngươi từ lâu đã thay hắn nghĩ biện pháp đạt được Long Thần Huyết của bổn tọa.
- Chỉ là ngươi không ngờ tới phải không? Bổn tọa căn bản không làm khó hắn, thậm chí có thể nói là còn bán cho hắn Long Thần Huyết với giá rẻ, có điều nếu hắn ngay cả hai ngàn con sâu xám lớn cũng không gom đủ, vậy chính là một phế vật, phế vật thì có tư cách gì mà làm vấy bẩn máu của Long Thần nhất tộc?
Sương mù tràn ngập, hắc long trên thuyền đóng chặt miệng, không nói nữa, cặp đồng tử hoàng kim trầm mặc vẫn mang theo vẻ sắc lạnh.
Tính cách của nàng rất dễ nóng nảy, nhưng không có nghĩa nàng chính là hạng ngu xuẩn, trên thực tế mỗi một con Thần Long đều cực kỳ thông minh.
Nàng chỉ đưa ra giá hai ngàn con sâu xám lớn cho Chu Phàm để bán ra Long Thần Huyết quý giá nhất của Long Thần nhất tộc, nhưng lại ở trong chuyện này chôn xuống hai cạm bẫy một sáng một tối.
Cạm bẫy ngoài sáng là, nếu Chu Phàm quyết định muốn có Long Thần Huyết, vậy nhất định sẽ phải bỏ ra một lượng lớn thời gian để giết quái quyệt tích lũy sâu xám, quái quyệt cũng không dễ giết như vậy, nói không chừng không cẩn thận sẽ bị quái quyệt giết chết, cho dù không bị giết chết, cũng tương đương với phải lãng phí một lượng lớn thời gian.
Đối với người lên thuyền thọ mệnh ngắn ngủi mà nói, thời gian là rất quý giá, nếu trì hoãn thời gian quá dài vì một cảnh giới, cho dù đạt tới hoàn mỹ, cũng sẽ rất dễ mất nhiều hơn được.
Nàng cũng làm tốt chuẩn bị tâm lý, Chu Phàm sẽ có được Long Thần Huyết, hơn nữa có thể là tốc độ không chậm, dù sao cũng là người được thuyền coi trọng, phát sinh chuyện gì cũng không kỳ quái.
Nhưng cho dù có được Long Thần Huyết, cũng sẽ có một cạm bẫy trong tối chờ hắn!
Nghĩ tới cạm bẫy đó, trong mắt nàng lộ ra một tia hài lòng, chỉ cần nàng không nói ra, thuyền cũng không thể biết được suy nghĩ trong lòng nàng, cho dù là thuyền cũng không thể nhìn trộm được nội tâm của người dẫn dắt, đây là chuyện sớm đã được chứng thực.
- Long Thần Huyết không phải dễ lấy như vậy đâu.
Hắc long lẩm bẩm nói.
...
- Con hắc long đó khẳng định sẽ không có hảo tâm như vậy, hai ngàn con sâu xám lớn nhìn thì rất nhiều, nhưng đây chính là Long Thần Huyết quý giá nhất trong tộc nàng, chỉ cần hai ngàn con sâu xám lớn là chắp tay tặng cho ta sao?
Chu Phàm sau khi Tỉnh lại lộ ra vẻ suy tư.
- Nhưng dưới sự chú ý của thuyền, đây đã là một hồi giao dịch, Long Thần Huyết và bí pháp dung huyết đều sẽ không có vấn đề gì mới đúng, nàng sẽ mai phục cạm bẫy ở đâu?
Chu Phàm suy nghĩ một lúc, hãy thu liễm tâm tư, cho dù thật sự muốn có Long Thần Huyết, cũng cần tích lũy đủ sâu xám, đoạn thời gian này đủ cho hắn cân nhắc rõ ý đồ của hắc long.
Sau khi hắn và cha mẹ cùng ăn cơm sáng, bắt đầu thu thập hành lý, chờ Cửu Nguyệt tới, bọn họ sẽ cùng nhau đến Hương Hỏa Lý.
Cha mẹ buổi sáng hôm nay không vội ra ngoài làm ruộng, mà là ở lại nhà.
Trên thực tế Chu Phàm trước khi trở về đã đổi không ít tiền ở Thiên Lương Thành, hắn để lại tiền cho phu phụ Chu Nhất Mộc đã đủ cho để bọn họ sống một cuộc sống khá là sung túc, chỉ là hai phu phụ đã quen canh tác rồi, trong nhất thời cũng không muốn thay đổi, Chu Phàm cũng chỉ có thể tùy bọn họ.
Dưới sự hỗ trợ của Quế Phượng, Chu Phàm rất nhanh đã thu thập xong hành lý, phù đại...
Tiểu Liễu cũng từ trong nhà tới đây, nàng biết A Phàm hôm nay phải đi, trong lòng rất không nỡ, Chu Phàm cười ôm lấy nàng an ủi vài câu, trên mặt mới lộ ra nụ cười.
Tới gần giữa trưa, đội viên của đội tuần tra mới chạy tới nói Lý Cửu Nguyệt đã đến cửa thôn.
Chu Phàm cầm lấy hành lý, phù đại, cười cười cáo biệt cha mẹ và Tiểu Liễu, bảo bọn họ không cần tiễn, dẫn theo Lão Huynh rời khỏi nhà.
Rất nhanh Chu Phàm đã nhìn thấy Lý Cửu Nguyệt, chỉ là trên người Lý Cửu Nguyệt trừ phù đại và thanh trường kiếm đó ra thì không còn hành lý khác.
- Lý huynh, đồ của ngươi đâu?
Chu Phàm có chút kinh ngạc hỏi.
- Ở trên xe bên ngoài.
Lý Cửu Nguyệt cười nói.