Chúng nhìn sang đoàn xe.
Trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên một cỗ hàn ý.
Ba bóng xám trên xe trượt chăm chú nhìn tới, ngay cả Chu Phàm cũng đặt tay lên chuôi đao, hắn bình tĩnh nhìn ba bóng người màu xanh một lớn hai nhỏ.
Đoàn xe lướt qua xe trượt sắt do thú đen sáu chân kéo, ba bóng xám đó nhìn đoàn xe rời đi, lại không hề có ý tứ động thủ.
Đoàn xe chậm rãi bỏ lại Quỷ Táng Quan ở phía sau, cho đến khi khó có thể nhìn thấy nữa.
Các võ giả đều thở phào, nếu quái quyệt cấp Huyết Lệ thật sự động thủ với bọn họ, đối với đoàn xe mà nói tuyệt đối là một hồi tai nạn, bọn họ phỏng đoán người trong đoàn xe có thể may mắn sống sót là mười không còn được một, thậm chí có thể sẽ toàn bộ đều phải chết trên hoang nguyên, trở thành một đống hài cốt trong hoang nguyên.
Chu Phàm nhìn Quỷ Táng Quan đã biến thành mơ hồ trong tầm nhìn ở phía sau, hơi nhíu mày.
Lý Cửu Nguyệt cưỡi ngựa đi tới,
- Chu huynh, có phải có vấn đề gì không?
- Không, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, vừa rồi ta còn tưởng rằng chúng sẽ tấn công chứ?
Chu Phàm lắc đầu, nhìn chăm chú như vậy dường như mang theo điềm xấu nào đó, khiến trong lòng hắn lờ mờ trở nên bất an.
- Chu huynh, đừng nghĩ quá nhiều, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn.
Lý Cửu Nguyệt cười nói.
Chu Phàm gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Tiếp theo đoàn xe cố ý đẩy nhanh tốc độ đi đường, bọn họ phải trước khi vào đêm, rời xa đoạn xích đạo cuối cùng này, dựa theo hành trình dự tính, đoàn xe khó tránh khỏi tối nay phải vượt qua ở dã ngoại không có xích đạo.
Bọn Chu Phàm quyết định, đều đã phải qua đêm ở dã ngoại không có xích đạo, vậy rời xa xích đạo này theo lộ tuyến thẳng tắp, ở một đường khác hạ trại, để tránh nửa đêm đang ngủ lại bị Quỷ Táng Quan đó nhảy vào trong doanh địa.
Cho dù với tốc độ chậm chạp của Quỷ Táng Quan mà nói, chuyện như vậy không quá có khả năng phát sinh, nhưng ai biết được liệu nó có thể đột nhiên đẩy nhanh tốc độ hay không?
Trên mặt cỏ vàng mênh mông bát ngát, tạo cho người ta một loại cảm giác cằn cỗi hoang vu.
Đoàn xe đã đi được một canh giờ trên hoang nguyên, hoang nguyên vẫn không thể nhìn thấy điểm cuối, khiến mọi người khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Trên bầu trời xanh thẳm tịch liêu mặt trời treo cao, khí tức cực nóng lờ mờ từ trên trời dưới đất phả tới.
Đã là thời gian giữa trưa.
Nhưng đoàn xe không dừng lại nghỉ ngơi, mà là tiếp tục đi tới, lại đi một lúc, xích đạo mới tới cuối.
Đoàn xe bắt đầu di chuyển lệch sang bên trái xích đạo, cho đến sau ba mươi trượng, mới chính thức dừng lại nghỉ ngơi.
Như vậy cho dù là Quỷ Táng Quan không biết đã bị bỏ lại bao xa ở phía sau lại đuổi tới, bọn họ cũng không lo lắng bị đụng phải.
Nghĩ chắc sau hôm nay, Quỷ Táng Quan càng không thể đuổi kịp bọn họ.
Đoàn xe người mọi ngựa mệt bắt đầu ăn lương khô nghỉ ngơi, còn có một số mã phu bận cho ngựa ăn cỏ, cỏ khô của hoang nguyên, những con ngựa này đều không thể ăn được.
Chu Phàm ném một chút lương khô cho Lão Huynh ăn, Tiểu Quyển cũng lén lút từ trong lông chó thò đầu ra, hắn bất đắc dĩ, cũng cho Tiểu Quyển một chút.
Lúc này Tiểu Quyển mới rút đầu về.
Lý Cửu Nguyệt ở bên cạnh nhìn, chỉ cười cười, sự tồn tại của Tiểu Quyển, Chu Phàm không giấu hắn, chỉ có điều không muốn để quá nhiều người biết.
Hai người vừa ăn lương khô vừa thương nghị một số điều phải chú ý trong hành trình tiếp theo.
Đột nhiên trong đoàn xe có võ giả kinh hô:
- Các ngươi nhìn phía đông kìa, đó là gì thế?
Tất cả mọi người đứng lên, nhìn về phía đông.
Chỉ thấy phía đông cỏ vàng không bờ bến lờ mờ có bụi đất vàng cuốn lên.
Trong bụi vàng, có một dây nhỏ trắng ởn xuất hiện từ xa xa.
Dây nhỏ trắng ởn vắt ngang dài khoảng trăm trượng, đang nhanh chóng di động về bên này.
- Đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau rời khỏi nơi này.
Chu Phàm hơi sửng sốt, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Lúc này tất cả mọi người mới có phản ứng, dùng roi quật ngựa, ngựa kéo xe cấp tốc chạy đi.
Tốc độ di chuyển của dây nhỏ rất nhanh, nhưng chúng cách đoàn xe vẫn còn một đoạn cự ly rất xa.
Đoàn xe chạy ra khỏi phạm vi dây nhỏ trắng ởn xông tới, không dừng lại, mà là tiếp tục chạy về phía trước.
Chu Phàm ở cuối đoàn xe tầm mắt một mực không rời khỏi dây nhỏ trắng ởn ở phía đông đó.
Càng tới gần, dây nhỏ càng biến thành rõ ràng, đó là một đám chuột xương trắng nhiều chi chít không thể đếm xuể.
- Là đàn Thi Cốt Thử.
Trong đoàn xe có người thất thanh hét lên, trong thanh âm mang theo sợ hãi vô hạn.
Kỳ thật không cần hắn hét, tất cả mọi người đều nhận ra, cũng vì vậy mà trên mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì đàn Thi Cốt Thử không phải đàn Bạch Du Quái Quyệt, mà là đàn Hắc Du Quái Quyệt.
Đàn Thi Cốt Thử giống như thủy triều ùa tới.
Đàn Thi Cốt Thử tính cách hung tàn, gặp người sẽ không lưu thủ.