Tốc độ chạy của mười hỏa nhân rất nhanh, trong chớp mắt đã đuổi tới cách đoàn xe một trượng.
Là Thực Nhân Hỏa!
Thực Nhân Hỏa Cấp Bạch Lệ từ quyệt hỏa chuyển hóa mà thành, thích cắn nuốt tất cả sinh linh thế gian, bởi vì ở dã ngoại màu sắc khác nhau, không hiện ra hình người, căn bản không thể phân biệt rõ.
Cho đến khi hỏa nhân trắng ởn xuất hiện, bọn Chu Phàm mới nhận ra Thực Nhân Hỏa cấp Bạch Lệ này.
Trong lòng Chu Phàm lạnh toát, hắn lập tức nhảy xuống,
- Các ngươi đi trước đi.
- Được, Chu huynh, ngươi cẩn thận.
Lý Cửu Nguyệt tin vào bản sự của Chu Phàm, hắn dẫn theo đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước.
Thân thể của Chu Phàm có tử kim quang mang hiện lên, Tử Kim Khinh Giáp đã bao phủ lấy hắn.
Hắn rút đao gỉ nghênh đón, trên đao gỉ có quỷ khí xanh đen lan ra, quỷ âm vù vù, hai đầu quỷ dữ tợn từ trên mũi đao hiện lên.
Đây là lực lượng của khí quỷ trong khí điền, một khí quỷ tương đương với một đạo phù lục thượng phẩm Lam cấp.
Thân thể Chu Phàm cũng bắt đầu biến ảo, từ một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám, cho đến mười đạo ảo ảnh thật giả khó phân biệt chặn mười hỏa nhân trắng ởn lại.
Hỏa nhân trắng ởn đánh tới Chu Phàm.
Một đao bổ ra chính là mười đao, quỷ khí xanh đen âm hàn theo đao thế nhanh tới tuyệt luân bổ vào người hỏa nhân trắng ởn.
Đao thế chém đứt hỏa nhân trắng ởn ra làm hai, quỷ khí âm hàn mãnh liệt tràn ra, hỏa diễm trắng ởn giống như gặp nước đá âm hàn, không ngừng tắt.
Mười hỏa nhân trắng ởn kêu thảm biến mất trong thiên địa.
Tường lửa cũng biến thành ảm đạm.
Nó bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau.
Tốc độ của Chu Phàm nhanh hơn, trong nháy mắt đã đi tới trước đầu tường.
- Vốn không biết ngươi là thứ gì, còn không dám chọc giận ngươi, hiện tại mới biết ngươi chỉ là quái quyệt cấp Bạch Lệ, ngươi vẫn muốn chạy à?
Một đao của Chu Phàm chém ngang ra.
Đao mang xanh đen chém vào tường lửa trắng ởn, thân thể của nó bị đứt ra từ giữa.
Tường lửa phát ra tiếng gào thét thê lương, hỏa diễm bắn về phía Chu Phàm, ý đồ giết chết Chu Phàm đang cắt thân thể nó.
Tử Kim Khinh Giáp có tử kim hỏa diễm hiện lên, không ngừng tiêu hao với hỏa diễm trắng ởn.
Chỉ trong chớp mắt, đao gỉ được khí phong xanh đen bao phủ đã cắt ngang tường lửa trắng ởn dài mười trượng thành hai nửa.
Trong quá trình này, quỷ khí âm hàn không ngừng cắn xé hỏa diễm trắng ởn, tường lửa trắng ởn triệt để tản đi, hóa thành nhiều tia lửa rơi xuống cỏ dại khô vàng, lại không thể làm dâng lên một hồi lửa lớn trong cỏ dại, cứ vậy mà tắt.
Chu Phàm cất đao vào vỏ, đoàn xe Lý Cửu Nguyệt dẫn theo đã sớm ngừng lại, ở cách đó không xa chờ Chu Phàm.
- Chu huynh, ngươi nhìn phía sau.
Lý Cửu Nguyệt vốn đang vui mừng, nhưng đầu hắn vừa quay lại, phát hiện gì đó, liền hô to lên.
Chu Phàm nhìn về phía sau, sắc mặt của hắn biến thành hơi khó coi.
Phía sau bọn họ ngoài trăm trượng, thú đen sáu chân kéo xe trượt sắt chậm rãi tiến đến.
Quỷ Táng Quan lại đuổi theo.
Thân thể của Chu Phàm chỉ nhấp nhoáng, lưu lại từng đạo ảo ảnh ở trên đường, khi ảo ảnh tiêu tán, hắn đã về tới đoàn xe, ngồi lên ngựa.
- Đi.
Chu Phàm một kẹp lưng ngựa hạ lệnh.
Người của đoàn xe bắt đầu tiếp tục lên đường, trên mặt không ít người lại hiện lên vẻ sợ hãi.
Quỷ Táng Quan âm hồn bất tán này vẫn theo bọn họ.
Bất kể bọn họ đổi lộ tuyến nào cũng có thể theo tới, hơn nữa tần suất xuất hiện này là càng lúc càng thường xuyên.
Điều này khiến người của đoàn xe cảm thấy áp lực.
Đoàn xe yên lặng cấp tốc đi tới, rất nhanh đã bỏ lại Quỷ Táng Quan ở phía sau, Quỷ Táng Quan triệt để biến mất trong tầm nhìn của bọn họ.
- Chu huynh, sợ rằng không cắt đuôi được Quỷ Táng Quan này.
Trên mặt Lý Cửu Nguyệt mang theo vẻ lo lắng nói.
- Trước khi nó chưa xuống tay, chúng ta đừng chọc nó.
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng,
- Chúng ta đi theo lộ tuyến nào nó cũng có thể theo tới, đi hết đoạn đường này, rồi nghĩ cách về xích đạo.
Trên xích đạo ít nhất có thể tránh được một số quái quyệt quấy rầy, đẩy nhanh tốc độ tiến lên của bọn họ.
- Ta cũng có ý này.
Lý Cửu Nguyệt gật đầu,
- Hơn nữa không biết vì sao, ta có một loại trực giác, chờ chúng ta ra khỏi hoang nguyên, Quỷ Táng Quan sẽ không theo chúng ta nữa.
Nhưng bọn họ đi hết ngày này, ít nhất vẫn còn phải đi ba ngày nữa mới có thể rời khỏi hoang nguyên
- Ta lo lắng nhất là tối nay.
Chu Phàm nhìn người của đoàn xe chuyên tâm đi đường, hắn dùng thanh âm chỉ có Lý Cửu Nguyệt có thể nghe thấy nói khẽ.
Lý Cửu Nguyệt nghe thấy những lời này thì hơi sửng sốt, rất nhanh mắt hắn hơi co rút lại.
Hắn hiểu ý của Chu Phàm, hiện tại Quỷ Táng Quan này đuổi theo bọn họ nhanh như vậy, tối nay bọn họ nên hạ trại thế nào?
Một khi bọn họ dừng lại, Quỷ Táng Quan nói không chừng sẽ đuổi kịp bọn họ.