Hắn bình tĩnh suy nghĩ một lúc nữa nên ứng đối với loại tình huống ác liệt đó như thế nào, hắn lại nhìn về phía Quỷ Táng Quan, hấp dẫn ánh mắt của hắn nhất chắc chắn là quan tài gỗ lim đó.
Hắn có một loại trực giác, nguy hiểm chân chính của Quỷ Táng Quan là ở quan tài gỗ lim.
Chỉ là sau khi Lạc Thủy Hương Nghi Loan Ti muốn tiêu diệt Quỷ Táng Quan thất bại, đối với Quỷ Táng Quan vẫn ở trạng thái không rõ, bằng không hắn có thể biết được nhiều tin tức hữu dụng hơn.
Nghi Loan Ti coi Quỷ Táng Quan là một quái quyệt chỉnh thể, nhưng nó cũng có khả năng không phải một quái quyệt, mà là mấy quái quyệt tạo thành.
Điều này sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của Chu Phàm đối với chiến đấu, nếu Quỷ Táng Quan là mấy quái quyệt, vậy cho dù giết được một con trong đó, đối với con khác cũng sẽ không tạo thành thương tổn gì, tối đa chỉ là làm suy yếu thực lực của chúng.
Đương nhiên nếu là quái quyệt phân tán tạo thành, chúng khẳng định có một hạch tâm chỉ huy, giết được hạch tâm, có lẽ nguy cơ sẽ không giải mà giải.
Mấu chốt ai là hạch tâm của chúng?
Ba cái bóng xám? Ba hắc ảnh tiểu thú? Thú đen sáu chân? Quan tài gỗ lim? Hay là xe trượt sắt đen không bắt mắt nhất?
Chu Phàm nghiêng về quan tài gỗ lim là hạch tâm hơn, nhưng đây chỉ là suy đoán của hắn.
Mà khiến hắn khó hiểu là, vì sao Quỷ Táng Quan nhằm vào hắn?
Trong lòng hắn có rất nhiều loại suy đoán, nhưng thủy chung không thể xác nhận được cái nào là tiếp cận sự thật nhất.
Tịch dương trên hoang nguyên trầm xuống chỉ còn lại nửa bên, cách thời gian trời tối đã càng lúc càng gần.
Vào lúc như thế này, hắn thầm nghĩ bọn Lý Cửu Nguyệt đã dừng lại chuẩn bị qua đêm rồi.
Hắn từ trong bọc hành lý lấy ra lương khô và nước, đầu tiên là chia cho Lão Huynh một chút, sau đó hắn vừa nhìn Quỷ Táng Quan, vừa chậm rãi ăn.
Không ai biết Quỷ Táng Quan sẽ chờ tới khi nào, nhưng Quỷ Táng Quan nguyện ý chờ như vậy, hắn sẽ một mực chờ cùng Quỷ Táng Quan.
Cho đến lúc hừng đông mới thôi.
Sau khi Chu Phàm ăn no, màn đêm cũng hàng lâm trên hoang nguyên này.
Hắn lấy ra nhiên mộc dán phù lục, củi gỗ bốc lên hỏa diễm u lam xua đuổi bóng đêm tăm tối đang hàng lâm.
Mà Quỷ Táng Quan ở bên kia cũng bắt đầu có biến hóa.
Ba hắc ảnh tiểu thú một mực nằm bất động đó, nhanh chân chạy đến dưới chân thú đen sáu chân, các hắc ảnh tiểu thú ôm cái chân to của thú đen sáu chân bắt đầu bò lên trên.
Chúng từ chân bò lên tới lưng, dọc theo lưng chạy tới tay, cuối cùng ba hắc ảnh tiểu thú đứng ở trên trán thú hóa thành ba đoàn quang mang màu máu, bay đến ba sừng thú cong nhọn.
Chúng treo trên ba đỉnh sừng, sừng thú giống như ba ngọn đèn lồng rủ xuống.
Quang mang màu máu bao phủ Quỷ Táng Quan, ở trong đêm tối càng trở nên rõ ràng.
Quan tài gỗ lim đó lại giống như được phủ lên một tầng màu máu.
Chu Phàm nhìn một màn quỷ dị này, toàn thân hắn căng thẳng, chỉ cần Quỷ Táng Quan dám tấn công tới, vậy hắn chỉ có thể động thủ.
Nhưng một lát sau, Quỷ Táng Quan không còn bất kỳ biến hóa nào.
- Chẳng lẽ nó cũng e ngại Âm Ảnh Quái Quyệt trong đêm tối à?
Chu Phàm thấp giọng lẩm bẩm.
Sau khi xác nhận Quỷ Táng Quan sẽ không tấn công tới, Chu Phàm thở phào, hắn nhìn về phía Lão Huynh:
- Lão Huynh, ngươi ngủ trước một lúc đi.
Lão Huynh nghe lời nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Chu Phàm trầm mặc ngồi đó, nhìn Quỷ Táng Quan, tùy thời đề phòng Quỷ Táng Quan có thể tấn công tới.
Chỉ là Quỷ Táng Quan không tấn công, sau một tiếng đồng hồ, ngoài ba trượng phía trước Quỷ Táng Quan, có một đoàn quang mang màu trắng từ lòng đất chui ra.
Trong nháy mắt quang mang màu trắng chui ra, vô cùng chói mắt.
Cho nên Chu Phàm cũng ngay lập tức phát hiện đoàn quang mang màu trắng đó, hắn hơi biến sắc:
- Đây lại là gì vậy?
Quang đoàn màu trắng giống như nước sôi, đang biến hóa kịch liệt, nó vươn một bạch tuyến bò lên trước, bạch tuyến dâng lên thẳng tắp đồng thời không ngừng bành trướng, từ một đường nhỏ biến thành cột sáng màu trắng to bằng cánh tay rồi lại to bằng cẳng chân.
Sau khi cột sáng màu trắng cao lên tới ba thước, ở đỉnh của nó diễn sinh ra một đường ánh sáng trắng, vô số đường ánh sáng trắng gấp khúc một cách bất quy tắc sinh trưởng về phía trước, sau khi chúng mọc ra được ba thước, lại có lá ánh sáng trắng từ trong chạc cây chui ra.
Đây rõ ràng là một gốc quang thụ màu trắng, mà đoàn quang mang màu trắng lúc ban đầu chính là hạt giống của nó.
Quang thụ màu trắng tỏa ra bạch quang nhu hòa trong đêm tối, nhưng lại không xua đi hắc ám, mà là dung hợp với hắc ám.
Quang tức là ám, ám tức là quang.
Vào thời khắc quang thụ màu trắng dừng sinh trưởng, trong đêm đen có hơn mười cái bóng hình người máu đen đến gần quang thụ màu trắng, chúng chạy chung quanh quang thụ màu trắng, phát ra tiếng vui cười âm trầm.
Mắt Chu Phàm hơi thắt lại, hắn phân biệt ra được, đây là Du Hồn Thụ cấp Huyết Lệ.