Hắn miễn cưỡng đứng lên, cất đao vào vỏ, từ trong phù đại lấy ra hai đạo phù lục dán lên trên hai mu bàn tay.
Phù văn màu vàng kim nhanh chóng dọc theo mu bàn tay lan ra, lờ mờ có điện quang vàng óng ánh tỏa ra trên hai tay.
Đây là Lôi Thủ Phù hạ phẩm Lam cấp.
Bạch Lãnh Tôn không nói nữa, nàng đứng thẳng dậy, trong cơ thể truyền ra tiếng răng rắc, nội tạng xương cốt của nàng đã được tu bổ lại.
Một kích vừa rồi đã làm tiêu hao bảy tám thành lực lượng của nàng, nhưng thân thể nàng ta đã tu bổ, cho dù không thể lại dùng cô thái, dựa vào thân thể cường đại rèn luyện ra, người thắng cuối cùng vẫn là nàng.
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng, hai chân hắn giậm xuống mặt đất, cả người phóng tới Bạch Lãnh Tôn, nhìn thì chậm chạp giống như một võ giả Lực Khí Đoạn, hắn ngay cả tốc độ nhanh tới tuyệt luân cũng không dùng được.
Bạch Lãnh Tôn cũng bước nhanh lao tới, nấm ô xương trắng trong tay nàng vung ngang, mang theo từng trận tiếng gió sắc bén, nện lên đầu Chu Phàm.
Thân thể Chu Phàm rùn xuống, tránh nấm ô xương trắng, hắn đánh ra một quyền về phía bụng Bạch Lãnh Tôn.
Bạch Lãnh Tôn không có ý né tránh, cổ tay nàng xoay chuyển, nấm ô xương trắng đang vung ngang hạ xuống phía dưới, đánh về phía vai trái Chu Phàm.
Hai tiếng ầm vang lên, Bạch Lãnh Tôn bị một quyền đánh cho lui về phía sau hai bước, trong miệng nàng ho ra một búng máu, dẫu sao đây cũng là mang theo phù lục hạ phẩm Lam cấp, lực lượng rất khó chịu.
Mà vai trái của Chu Phàm cũng bị nấm ô xương trắng gõ trúng, vai trái hắn hơi rủ xuống, có máu tươi chảy ra, đau đến khiến hắn thét lớn một tiếng.
Trong mắt một người một quyệt mắt đều mang theo vẻ hung hãn, cho dù lực lượng sớm đã dùng hết bảy tám thành, nhưng một người một quyệt đều cũng không lui lại, mà là lại xông lên, dùng quyền đầu hoặc nấm ô của mình đánh tới đối thủ.
Cận chiến đơn giản lại hung tàn cứ vậy triển khai giữa hai người.
Bọn họ đều không cố ý tránh né thương tổn đủ để trí mạng, phần lớn là dùng thân thể cứng cỏi để dùng thương đổi thương.
Quyền đầu, nấm ô không ngừng hạ xuống người đối phương, bị đánh ngã xuống đất, lập tức lại đứng lên, dùng ý chí lực ngoan cường lao về phía đối phương.
Phù lục của Lôi Thủ Phù đã tiêu hao hết, Chu Phàm cũng chẳng buồn bổ sung, chỉ dùng khí lực còn sót lại để chiến đấu với kẻ địch.
Chiến đấu cũng không biết duy trì bao lâu.
Thân thể của Bạch Lãnh Tôn đã phủ kín vết quyền, máu tươi từ trong thân thể tràn ra, nàng lạnh như băng sương nhìn Chu Phàm cũng toàn thân máu chảy đầm đìa, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, vì sao nam nhân này vẫn chưa ngã xuống?
Thanh âm quyền đầu và nấm ô nện lên nhục thân không ngừng vang vọng trên hoang nguyên.
Nam nữ toàn thân đầy máu tươi vẫn đang liều mạng bác đấu, không ai chịu lui bước, bởi vì lui một cái chính là tử vong.
Bạch Lãnh Tôn sớm đã cảm thấy có chút chết lặng trước sự ngoan cường của Chu Phàm, người này đúng như hắn nói, không phải nhân loại bình thường.
Năng lực phục hồi của thân thể thậm chí là có thể so với Ma chi nhất tộc.
Nàng có mấy lần đều dùng nấm ô gõ trúng xương cốt của hắn, chấn vỡ nội tạng của hắn, nhưng hắn vẫn thản nhiên như không đứng lên.
Nếu là võ giả bình thường, cũng không đã biết bị nàng giết bao nhiêu lần.
Nhưng hắn vẫn đứng đó.
Bạch Lãnh Tôn nhìn Chu Phàm lại bị nàng dùng nấm ô xương trắng đánh bay rồi đứng lên, đánh tới nàng.
Trong nhất thời, nàng bỗng nhiên cảm thấy rùng mình.
Sau khi hàn ý qua đi, cắp mắt trắng ngần của nàng có lửa giận đang bốc cháy, nàng đang làm gì vậy? Nàng không ngờ lại bắt đầu sợ hãi một nhân loại.
Nàng chính là Ma Tổ, thủ lĩnh của Ma chi nhất tộc, ngay cả một nhân loại cũng không giết được sao?
Nấm ô xương trắng hóa thành bạch quang thu vào trong thân thể nàng.
Nàng hung hãn dùng tay không xông đến, móng tay vốn thuộc về nhân loại điên cuồng sinh trưởng, hình thành cốt trảo sắc bén.
Chu Phàm không đề phòng biến hóa Bạch Lãnh Tôn đột nhiên làm ra, hắn không thể lui về phía sau nữa, chỉ có thể dùng song quyền đánh về phía lòng bàn tay của nàng, ý đồ ngăn cản cốt trảo của Bạch Lãnh Tôn.
Chỉ là Bạch Lãnh Tôn bước một bước về phía trước, hai tay nàng đột nhiên giơ cao, dùng thân thể đón đỡ song quyền, song trảo rạch tới thân thể của Chu Phàm.
Xoẹt... Ầm.
Quyền đầu đánh trúng thân thể của Bạch Lãnh Tôn, nàng bay ra.
Nhưng thân thể của Chu Phàm từ vai trái đến bụng phải đã bị mười móng vuốt sắc bén rạch ra sáu bảy vết trảo, huyết nhục hình sợi rơi xuống, máu tươi từ trong vết trảo trào ra.
Bạch Lãnh Tôn rất nhanh lại từ dưới đất đứng lên, nàng hơi thở dốc, nhìn Chu Phàm đứng bất động.
Chu Phàm cúi đầu nhìn vết trảo đã sâu tới xương trên thân thể mình, mặt hắn lộ ra vẻ thống khổ, sắc mặt hơi trắng bệch, hắn đã sắp đến cực hạn rồi.