Hắc long lạnh lùng nói,
- Một vạn con sâu xám lớn, bổn tọa cũng không lời được bao nhiêu, không muốn thì thôi.
Chu Phàm trầm mặc, hắn nghe ra được, hắc long thật sự không nói đùa.
- Ngươi có thể cung cấp biện pháp có thể làm được cho ta không, tự ta sẽ nghĩ cách hoàn thành, biện pháp thì ta cũng có thể dùng sâu xám lớn để đổi.
Chu Phàm trầm ngâm một chút nói.
- Không cần sâu xám lớn để đổi, nếu ngươi có thể tìm được tu sĩ cảnh giới như bổn tọa, tự nhiên có thể giải trừ ấn ký đó ngươi.
Hắc long cười lạnh một tiếng nói.
- Cái này...
Chu Phàm có chút không biết phải nói gì, đừng nói hắn không tìm thấy, cho dù tìm được tu sĩ cảnh giới cao như hắc long, người khác cũng sẽ không vô duyên vô cớ giúp hắn.
Có điều Chu Phàm cảm thấy xác suất không tìm thấy tu sĩ cảnh giới bực này lớn hơn một chút.
- Quỷ ấn đó rất không đơn giản, nếu hơi yếu một chút cũng không được, một khi làm không tốt, quỷ ấn sẽ bạo phát trong cơ thể ngươi, ngươi sẽ bị giết chết.
Hắc long đi tới lan can thuyền gõ gõ tẩu thuốc, khói đen bay vào trong sông.
- Nói cách khác là không có cách nào. vipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Chu Phàm thở dài.
Hắc long không trả lời, nàng đưa tẩu thuốc lên miệng hút, những gì nên nói nàng đều nói rồi.
Chu Phàm hơi nhíu mày, xem ra tạm thời không thể giải quyết ấn ký mặt quỷ, có điều ấn ký này chỉ là một loại đánh dấu, trong khoảng thời gian ngắn cho thấy sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an, bởi vì không thể khẳng định Quỷ Táng Quan rốt cuộc muốn làm gì, ấn ký mặt quỷ này chính là một quả bom hẹn giờ, không ai biết lúc nào sẽ phát nổ.
- Nhỏ yếu chính là nguồn gốc của mọi thứ.
Hắc long bỗng nhiên thản nhiên mở miệng nói, khói trắng tràn ngập, lượn lờ trên đầu rồng rồi lại nhẹ nhàng tản đi, dung nhập vào trong sương mù.
- Cái này thì ai con mẹ nó mà không biết?
Chu Phàm lạnh lùng nói, lời nói mát này khiến hắn rất căm tức.
- Nhưng ngươi không thể thay đổi được sự thật ngươi chính là một kẻ yếu.
Hắc long bình tĩnh nói,
- Thế giới này đại đa số đều là kẻ yếu, mà kẻ yếu chỉ có thần phục cường giả, mới có thể sống sót.
- Chỉ cần ngươi thần phục bổn tọa, vậy có thể sống.
- Vậy không biết thần phục Long Chủ đại nhân, ta có thể có được gì?
Chu Phàm cũng không tức giận, hắn cười tủm tỉm hỏi.
- Có phải không chỉ tiêu trừ ấn ký cho ta, những tài nguyên tu luyện như Long Thần Huyết, bí pháp dung huyết cần gì cũng có không?
Nếu là như vậy, Chu Phàm sẽ không chút thẹn với lòng mà ôm chặt đùi của hắc long này, dẫu sao tốt xấu gì cũng là Thần Long của Long Thần nhất tộc.
- Chỉ cần ngươi thần phục bổn tọa, những tài nguyên này tự nhiên có thể cho ngươi một cách vô hạn không ràng buộc.
Con mắt vàng óng ánh của hắc long cúi xuống nhìn về phía Chu Phàm.
- Nếu ngươi định thần phục bổn tọa, vậy không cần phản kháng, thả lỏng tâm thần, bổn tọa sẽ lưu lại ấn ký thần hồn của bổn tọa trong nhân hồn của ngươi.
- Lưu lại ấn ký thần hồn.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến.
- Đương nhiên, nếu không thì còn gọi gì là thần phục?
Hắc long lạnh lùng nói,
- Một khi trở thành tôi tớ của bổn tọa, lạc ấn ấn ký thần hồn của bổn tọa, đến lúc đó nếu ngươi dám phản bội bổn tọa, bất kể tu vi ngươi cao bao nhiêu, bổn tọa muốn ngươi sống thì ngươi sống, muốn ngươi chết thì ngươi phải chết.
Sắc mặt Chu Phàm biến thành khó coi, hắn lắc đầu,
- Vậy thôi.
Hắn còn tưởng rằng chỉ chịu thiệt gọi hai tiếng mà thôi, muốn hắn đặt mạng nhỏ của nó ở trên tay hắc long, hắn chính là không muốn.
Hắc long không miễn cưỡng, nàng cười lạnh một tiếng ở trong lòng, không phải ai cũng có thể may mắn trở thành tôi tớ của nàng.
Nếu không phải quan hệ giữa người lên thuyền này và thuyền dẫn tới sự chú ý của nàng, nàng cũng phải muốn thu nhân loại này làm tôi tớ đâu!
Chu Phàm không muốn, việc này cứ coi như thôi.
...
Chu Phàm một mình dẫn theo Lão Huynh đi hai ngày trên hoang nguyên, hai ngày này màn trời chiếu đất, lực lượng của thân thể cũng dần dần khôi phục.
Trong hai ngày này không gặp phải quái quyệt quá lợi hại.
Cho đến giữa trưa, mới nhìn thấy thực vật xanh lâu ngày không thấy xuất hiện ở cách đó không xa.
Đoạn thời gian này nhìn thấy đều là cỏ dại khô vàng, hiếm khi nhìn thấy thảm thực vật màu xanh lục, trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười, điều này đại biểu cho hắn đã ra khỏi hoang nguyên.
- Lão Huynh, mau ngửi đi, xem bọn Lý huynh đang ở đâu?
Chu Phàm đưa mắt nhìn chung quanh, bọn Lý Cửu Nguyệt chắc đang ở gần đây chờ,, nhưng nơi này quá rộng lớn, hắn trong nhất thời không nhìn thấy bóng của đoàn xe.
Lão Huynh lắc lắc, ngẩng đầu dùng mũi ngửi ngửi, nó phe phẩy đuôi chạy đi.
Chu Phàm cười cười đi theo.
Một người một chó rất nhanh liền rời khỏi mặt cỏ khô vàng, Lão Huynh dẫn theo Chu Phàm tiến vào một rừng cây nhỏ.