Sau đó Chu Phàm thấy doanh địa đoàn xe đóng quân trong rừng cây.
- Chu huynh.
Lý Cửu Nguyệt ngồi trên xe đẩy thấy Lão Huynh dẫn theo Chu Phàm tới, mặt mày tươi cười từ trên xe nhảy xuống.
Các mã phu võ giả của đoàn xe cũng lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ không ngờ Chu Phàm thật sự còn sống dưới tay Quỷ Táng Quan cấp Huyết Lệ.
Cho dù hiện tại Chu Phàm nhìn thì mặt xám mày tro, quần áo tả tơi, không khác gì ăn mày, nhưng bất kể là như thế nào thì sống sót chính là sống sót.
- Chu huynh, thân thể ngươi không sao chứ? Lý Cửu Nguyệt quan tâm nhìn tới nhìn lui, có điều hắn không nhìn ra trên người Chu Phàm có bất kỳ thương thế nghiêm trọng nào.
Chu Phàm lắc đầu, kể ngắn gọn lại chuyện phát sinh trong mấy ngày nay, bởi vì người quá nhiều, nguồn gốc của Quỷ Táng Quan thì hắn lại không thể giải thích với mọi người là làm thế nào mà biết được, cho nên hắn che giấu đại bộ phận sự thật.
Chỉ nói hắn gặp nguy hiểm may mắn thoát khỏi Quỷ Táng Quan, ra khỏi hoang nguyên.
Lý Cửu Nguyệt không hỏi kỹ, các mã phu võ giả khác cũng không dám hỏi nhiều.
Lý Cửu Nguyệt sai người lấy nước cho Chu Phàm, sau khi Chu Phàm đi tắm thay quần áo, đoàn xe chờ ở đây đã lâu bắt đầu khởi hành.
Chu Phàm lại hỏi Lý Cửu Nguyệt trong đoạn thời gian hắn rời khỏi có gặp phải nguy hiểm hay không, Lý Cửu Nguyệt cười nói gặp một số phiền toái nhỏ, có điều đều thuận lợi giải quyết.
Bầu không khí của đoàn xe cũng biến thành thoải mái, bởi vì sau khi rời khỏi hoang nguyên, bọn họ coi như là đã tiến vào địa vực của Hương Hỏa Lý.
Bọn họ trước khi xuất phát vốn đã quy hoạch sẵn lộ tuyến, chọn đều là lộ tuyến tiếp cận Hương Hỏa Thành, hiện tại bọn họ chỉ cần đi thêm hai ngày, là có thể tới Hương Hỏa Thành, mục đích của chuyến đi này.
Rất nhanh đoàn xe lại đi lên xích đạo, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một số thương đội và tăng nhân độc hành.
Hương Hỏa Lý phồn hoa hơn Thiên Lương Lý không ít, ở trên xích đạo gặp người đi đường qua lại không phải là chuyện kỳ quái gì.
Có điều liên tục gặp mấy tăng nhân độc hành, vẫn khiến Chu Phàm có chút kinh ngạc.
- Những tăng nhân độc hành đó không sợ gặp phải quái quyệt tập kích xích đạo à?
Chu Phàm mở miệng hỏi Lý Cửu Nguyệt ở bên cạnh.
- Đó đều là võ tăng.
Lý Cửu Nguyệt luôn thích nghiên cứu phong thổ, hắn cũng coi như có hiểu biết về Hương Hỏa Lý.
Phật miếu của Hương Hỏa Lý rất nhiều, tăng nhân tự nhiên cũng không ít, tăng nhân của thế giới này đại bộ phận đều tập võ, tăng nhân bước qua ngưỡng cửa trở thành võ giả cũng không ít.
Thậm chí ở Hương Hỏa Lý, thực lực của Nghi Loan Ti là không bằng võ tăng phật miếu liên hợp lại.
Sự ổn định của Hương Hỏa Lý, phật miếu cũng mang tới tác dụng không nhỏ, đây cũng là một nguyên nhân khiến tín đồ Phật giáo ở bản địa tăng mạnh.
Sau một ngày, đoàn xe lại rời khỏi xích đạo, bọn họ chậm rãi đi tới trong hoang dã.
Không lâu sau có võ giả đi trước dò đường trở về, vẻ mặt vui mừng nói:
- Chu đại nhân, Lý công tử, đêm nay chúng ta không cần ăn ngủ ở dã ngoại nữa rồi, phía trước có một ngôi chùa.
- Phía trước có chùa à?
Lý Cửu Nguyệt có chút kinh ngạc hỏi.
Hai võ giả dò đường đều gật đầu.
- Tốt lắm, rất nhanh trời sẽ tối, vậy mau đi hỏi một chút, chùa này có cho phép tá túc không?
Lý Cửu Nguyệt cười nói,
- Chỉ cần cho phép chúng ta tá túc, bảo các sư phụ rồi chùa không cần lo tiền dầu vừng.
Phật miếu của Hương Hỏa Lý có một số sẽ ở gần thôn, có một số thì ở trong Hương Hỏa Thành hoặc là cách ngoài thành không xa.
Về phần trong hoang dã, nơi không quá nguy hiểm, cũng sẽ có chùa tồn tại, những chùa này khói không tính là cường thịnh, nhưng mỗi tháng đều sẽ nhận được sự quyên tặng của tín đồ hoặc phật miếu khác, có thể duy trì được.
Những chùa này sở dĩ kiên trì xây chùa ở dã ngoại, chính là để cung cấp cho các tăng nhân hoàn cảnh tu hành Phật pháp yên tĩnh rời xa thế ngoại.
Đương nhiên đại đa số chùa xây dựng ở hoang dã đều sẽ cung cấp tiện lợi cho lữ nhân đi ngang qua, có một số tương tự như trạm dịch dừng chân ở hoang dã của nhân loại.
Cái này ở Hương Hỏa Lý không tính là chuyện hiếm lạ gì.
Hai võ giả rất nhanh liền quay lại, hai người nói chùa đồng ý cho bọn họ tá túc.
Đoàn xe dưới sự dẫn dắt của hai võ giả, lái vào một đường mòn núi sâu.
Đi trên đường mòn khoảng thời gian một chén trà nhỏ, bọn Chu Phàm nhìn thấy ngồi chùa đó.
Bọn họ hơi ngẩng đầu, biển chùa dùng sơn vàng viết ba chữ 'Xà Phật Tự'.
- Xà Phật Tự? Tên rất kỳ quái.
Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
Có người đi lên gõ cửa.
Một tiểu sa di trẻ tuổi mở cửa, trên mặt tiểu sa di có mấy nốt tàn nhang, đôi mắt nhỏ nhìn lướt qua mọi người, vội vàng chắp tay nói:
- Chư vị thí chủ có lễ, mau mau vào đi, sư phụ nhà ta đang chờ các ngươi ở bên trong.