- Tiểu sư phụ, vậy chúng ta quấy rầy.
Lý Cửu Nguyệt khách khí cười nói.
Bậc cửa của chùa rất cao, tiểu sa di kéo cửa gỗ đã có chút tàn tạ sang hai bên, lại có hai hòa thượng khác nâng ván gỗ tới, gác chéo trên bậc cửa, để xe ngựa có thể tiến vào trong chùa.
Những thứ này đã có võ giả mã phu xử lý.
Hai người chủ sự của đoàn xe là Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt thì theo tiểu sa di đi trước vào trong chùa.
Chùa nhìn thì có chút cũ nát, nhưng quét dọn rất sạch sẽ, chỉ là không khỏi quá im ắng, tạo cho người ta một loại cảm giác âm lãnh.
Vừa bước vào chùa, lông chó trên cổ Lão Huynh dựng đứng lên, nó phát ra một tiếng sủa khẽ, răng nanh nhe ra.
Chu Phàm thấy bộ dạng này của Lão Huynh, ánh mắt hắn nghiêm lại, dừng bước.
Lý Cửu Nguyệt cũng ngừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
Tiểu sa di đi trước dẫn đường quay lại, đôi mắt nhỏ bình tĩnh nhìn hai người Chu Phàm:
- Hai vị thí chủ, vì sao ngừng lại?
Chu Phàm nhìn tiểu sa di một cái, hắn lại nhìn về phía chó của mình:
- Lão Huynh, có phải có phát hiện gì không?
Có điều lông chó ở cổ Lão Huynh rất nhanh lại rủ xuống, trong mắt chó lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chẳng lẽ là cảm giác sai à?
Có điều trong lòng Chu Phàm vẫn nổi lên một tia cảnh giác, trên mặt hắn bất lộ thanh sắc cười nói:
- Không có gì, chó này nhà ta đi tới nơi xa lạ nên hơi quá khẩn trương.
Tiểu sa di nhìn Lão Huynh, hắn hơi gật đầu, lại đi trước dẫn đường.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt nhìn nhau, hai người không nói gì, có điều hiển nhiên đều nổi lên lòng cảnh giác, Lão Huynh sẽ không nhầm, chùa này có thể là có vấn đề.
Tiểu sa di dẫn theo hai người Chu Phàm rất nhanh đã bước vào hành lang dài.
Hành lang dài từ cột gỗ tròn màu đen chống đỡ, trên đỉnh thì là mái ngói, nhìn thì đã xây dựng được một đoạn thời gian rất dài, nó nối liền hai bộ phận trong ngoài của Xà Phật Tự.
Sự rộng lớn của Xà Phật Tự vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Không biết vì sao, động tác đi đường của tiểu sa di so với lúc trước thì chậm hơn một chút.
Hai người Chu Phàm đi theo phía sau hắn cũng không thể không thả chậm bước chân.
Tiếng xì xì truyền vào trong tai bọn họ.
- Thanh âm gì vậy?
Chu Phàm nhẹ giọng hỏi.
Có điều tiểu sa di còn chưa trả lời, đã rắn nhiều không đếm được từ trong bụi cỏ hai bên hành lang bò ra.
Rắn màu sắc khác nhau như xanh, đen, trắng, đỏ hoặc to bằng miệng bát hoặc nhỏ bằng miệng chén, chúng lè lưỡi rắn phát ra tiếng xì xì.
Có khoảng ngàn vạn con, bụi cỏ đã bị đàn rắn che phủ.
Lão Huynh lại phát ra tiếng sủa.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt đều là võ giả, kiến thức không tính là ít, bọn họ hơi biến sắc, sau khi xác nhận đây chỉ là rắn bình thường thì rất nhanh liền bình tĩnh lại, nhìn về phía tiểu sa di đã xoay người bước tới.
- Hai vị thí chủ không cần hoang mang, những con rắn này sẽ không đả thương người, xin cứ yên tâm.
Tiểu sa di vội vàng lên tiếng lên tiếng trấn an.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt lại nhìn ra hai bên, phát hiện tuy đàn rắn bò ra, nhưng không có ý tiến vào trong hành lang dài.
Chúng phần lớn là nằm trên đất, nhìn về phía ba người trên hành lang dài, lưỡi rắn thò ra thụt vào.
- Tiểu sư phụ, những rắn này là thế nào vậy?
Chu Phàm có chút giật mình hỏi.
- A di đà Phật, tệ tự xưng là Xà Phật Tự, những rắn này đều là tín đồ của tệ tự.
Tiểu sa di cười cười trả lời.
Hai người Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe nói rắn là tín đồ của Phật giáo.
- Sư phụ thường nói chúng sinh ngang hàng, chỉ cần thành tâm hướng phật, việc gì phải để ý là người hay là sinh mệnh khác.
Sắc mặt tiểu sa di hơi nghiêm túc nói.
- Là chúng ta sai.
Lý Cửu Nguyệt rất nhanh ngươi bật cười,
- Ta trước kia cũng từng nghe nói một số chùa có trâu dê ngựa quy y Phật giáo, có điều rắn thì vẫn là lần đầu tiên được thấy, tiểu sư phụ đừng trách.
Tiểu sa di cúi đầu nói một tiếng không dám, sau đó lại mời hai người tiếp tục đi tới.
Hai người theo tiểu sa di chậm rãi đi trong hành lang dài, tiểu sa di lại giải thích:
- Những con rắn này sẽ không chủ động đả thương người, nhưng dẫu sao không có trí lực như con người, nếu đi quá nhanh, có thể sẽ dẫn tới hiểu lầm.
Lúc này hai người mới hiểu được, vì sao tiểu sa di lại bước chậm lại, thì ra là sợ rắn công kích bọn họ.
Bọn họ không hiểu về rắn, cũng không biết vì sao đi quá nhanh, rắn sẽ công kích bọn họ, có điều tiểu sa di đã nói như vậy, bọn họ tạm thời cứ nghe theo.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh mà đàn rắn mang đến, Chu Phàm tỏ vẻ hiếu kỳ nói:
- Tiểu sư phụ, không biết những rắn này bình thường ăn gì?
Rắn là động vật ăn thịt, mà trong Xà Phật Tự lại có nhiều rắn như vậy...
- A di đà Phật, chúng sẽ tới dã ngoại tự kiếm ăn.