Tiểu sa di cũng không quay đầu lại nói,
- Chúng ta cẩn thủ thanh quy giới luật, nhưng chúng có nhu cầu sinh tồn, chúng ta không thể bức chúng không sát sinh, vả lại chúng chỉ là tín đồ, chứ không phải đệ tử Phật tổ giống như chúng ta.
Khi ba người nói chuyện, đã ra khỏi hành lang dài, tiểu sa di dẫn hai người đẩy nhanh bước chân, đi đến đại điện của Xà Phật Tự.
Trên đường đá ở hai bên chính điện, dựng hai bức tường, trên tường điêu khắc bích họa rất sống động, có hàng trăm nhân vật như Phật, Bồ Tát, La Hán, Thiên Vương Thần Tướng, Ma Nhân, còn có kiến trúc nhà tinh xảo, vô số cây ăn quả cát tường.
Tầng ngoài cùng bích họa dùng sắc thái hoa lệ vẽ ánh sáng chiếu rọi, quang mang nhiều màu trải khắp Phật Thổ.
Bích họa như vậy tất nhiên hấp dẫn ánh mắt của Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt.
Lý Cửu Nguyệt chậc chậc ngợi khen,
- Cho dù là Phật Hương Tự, cũng chưa chắc đã có bích họa Phật giáo đẹp như vậy.
Khi hắn nói trong mắt lộ ra một tia dị sắc.
Chu Phàm cũng hơi nhướng mày, hai bức bích họa này xuất sắc nhất chính là các nhân vật trong truyền thuyết Phật giáo, đi ở trong đó có một loại cảm giác bị các nhân vật sống động đó chăm chú nhìn.
- Thí chủ quá khen, những bích họa này sư phụ từng nói, là một sư tổ am hiểu vẽ tranh phí hết tâm huyết vẽ ra.
Tiểu sa di cười nói.
Hành lang bích họa hai bên rộng khoảng ba trượng, hai người Chu Phàm không kịp hỏi nhiều, đã được tiểu sa di dẫn vào trong đại điện.
Trong đại điện, một hòa thượng mặc áo cà sa đang ngồi xếp bằng gõ mõ, thấp giọng đọc kinh.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt đều nghe không rõ hòa thượng này là đọc kinh gì, lưng hòa thượng hơi còng, từ bóng lưng mà nhìn, cảm giác tuổi đã rất lớn.
- Sư phụ, thí chủ tá túc đến rồi.
Tiểu sa di cung kính nói.
- A di đà Phật, chào hai vị thí chủ, lão nạp chính là chủ trì Pháp Nguyệt của Xà Phật Tự, có bệnh nhẹ trong người không tiện đối mặt với hai vị thí chủ, xin thứ lỗi.
Thanh âm của hòa thượng già nua mà trầm thấp, hắn buông dùi gỗ trong tay, không xoay người lại.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt nhìn nhau một cái, hòa thượng này không chịu xoay người đúng là có chút cổ quái.
Lý Cửu Nguyệt nghĩ nghĩ một chút lại mở miệng giới thiệu hai người bọn họ, sau đó mới cười nói:
- Chúng ta mạo muội quấy rầy sự thanh tu của phương trượng cùng với các tăng nhân trong chùa mới đúng.
- Lý thí chủ, Chu thí chủ không cần khách khí như vậy, có thể giúp được chư vị thí chủ, là phúc khí của Xà Phật Tự...
Pháp Nguyệt phương trượng trừ không chịu xoay người lại, nói chuyện cũng không có gì bất buông.
Chu Phàm không lên tiếng, mà là để mặc Lý Cửu Nguyệt trao đổi với Pháp Nguyệt phương trượng.
Nói một lúc, Lý Cửu Nguyệt lấy ra tiền dầu vừng đã chuẩn bị trước, phương trượng của Xà Phật Tự này cũng không từ chối, bảo tiểu sa di thu lại.
Chuyện đến đây cũng xong, Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt mở miệng cáo từ.
Phương trượng Xà Phật Tự dặn dò tiểu sa di vài câu, bảo tiểu sa di dẫn hai người Chu Phàm trở về.
Trước khi Chu Phàm ra khỏi đại điện, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Pháp Nguyệt này, nhưng Pháp Nguyệt vẫn không nhúc nhích ngồi đó, khó có thể thấy rõ mặt chính của hắn.
Chu Phàm không nhìn nữa, cùng Lý Cửu Nguyệt và tiểu sa di rời khỏi đại điện.
Sau khi bọn họ đi rồi, Pháp Nguyệt hòa thượng mới cầm dùi gỗ khẽ gõ, hắn nhẹ giọng niệm, nếu có người quen thuộc với kinh Phật ở đây, cũng nghe thấy thanh âm đọc kinh của hắn là có thể biết được.
Đây là Vãng Sinh Chú.
…
Ra khỏi cửa điện, Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt trầm mặc đi theo tiểu sa di đó, đang trong hành lang bích họa, hai người bọn họ không hỏi Pháp Nguyệt phương trượng rốt cuộc là bị bệnh gì.
Dẫu sao cái này có chút giống như đang điều tra chuyện riêng tư của người không quen biết, rất không thích hợp.
Có điều khi bọn họ vừa bước ra khỏi dãy bích họa ở hai bên, bỗng nhiên có một bóng người từ cạnh bích họa xông ra.
Khiến Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt giật nảy mình.
Ba người cũng không thể không dừng chân.
Người đó tóc tai bù xù, trên mặt bôi đầy bùn đen, mặc áo bẩn xanh đen, cả người nhìn giống như khất cái bẩn thỉu.
Hắn cười hì hì, lộ ra một hàm răng vàng khè.
- Di Ngộ, mau tránh ra.
Tiểu sa di có chút hoảng loạn quát.
Nhưng người đó dường như có chút điên khùng, hắn vẫn cười, bỗng nhiên vươn tay phải ra, lúc này hai người Chu Phàm mới phát hiện, trong tay phải của kẻ điên này cầm một con rắn nhỏ to bằng ngón cái.
Đầu rắn con rắn nhỏ đã bị hắn dùng hai ngón tay tóm lấy, thân rắn đang không ngừng vặn vẹo.
- Di Ngộ, mau thả rắn ra.
Toàn thân tiểu sa di khẽ run lên, hắn biết Di Ngộ muốn làm gì, hắn còn vươn tay ra muốn cướp lấy rắn trong tay kẻ điên.
Nhưng kẻ điên phản ứng cực nhanh, cười hì hì lui về phía sau mấy bước, tránh được tiểu sa di.