Hắn cấp tốc giơ tay phải lên, để đầu rắn vào trong miệng cắn một cái, con rắn nhỏ bị hắn nhét từng đoạn vào trong miệng mình, cho đến khi đuôi rắn vặn vẹo ở mép hắn cũng bị đầu lưỡi của hắn cuốn vào trong miệng.
Miệng của hắn phồng lên đang không ngừng nhai nuốt, có máu rắn thuận theo khóe miệng chảy.
- Di Ngộ, sao ngươi dám… Sao ngươi dám lại sát sinh…
Tiểu sa di run giọng nói.
Kẻ điên lại vẫn đang cười, hắn dang hai tay ra làm tư thế bay lượn, vừa đi về xa xa vừa cười:
- Rắn rắn… Ăn ngon… Rắn rắn…
Kẻ điên lập tức bước đi không còn thấy bóng dáng.
Chuyện này phát sinh quá nhanh, lúc này Lý Cửu Nguyệt và Chu Phàm mới hơi bừng tỉnh.
Hai người vẫn là lần đầu tiên trong đời thấy người ăn sống rắn, cho dù người này chỉ là một kẻ điên, nhưng nuốt sống một con rắn như vậy, vẫn khiến trong lòng bọn họ cảm thấy có chút khó chịu.
Tiểu sa di bình phục lại tâm tình một chút, nói:
- A di đà Phật, khiến hai vị thí chủ chê cười.
- Tiểu sư phụ, đây là…
Lý Cửu Nguyệt có chút không biết nên nói gì.
- Vừa rồi là một sư huynh của tiểu tăng, tăng nhân của Xà Phật Tự chúng ta không nhiều lắm, bao gồm cả sư phụ, cũng chỉ có mười ba người, mà vị Di Ngộ sư huynh này của tiểu tăng, vào rất nhiều năm trước trở nên điên khùng, thường xuyên hồ ngôn loạn ngữ, đồng thời làm một số chuyện kỳ quái.
- Nhất là hai năm nay, hắn thích ăn sống rắn, đây là phạm giới sát sinh, chỉ là…
Tiểu sa di thở dài,
- Di Ngộ sư huynh thần chí không tỉnh táo, chúng ta cũng không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể tận lực nghĩ cách trông chừng hắn, nhưng có đôi khi vẫn để hắn trốn thoát, đây đã là lần thứ ba hắn phạm giới sát sinh rồi.
Việc này tiểu sa di rõ ràng không muốn nói nhiều, hắn nói vài câu rồi dẫn theo hai người Chu Phàm tiến vào trong hành lang ban đầu.
Đi trong hành lang dài, những con rắn đó cũng không biết đã đi đâu rồi.
Xà Phật Tự từ hành lang dài chia làm hai tầng trong ngoài, tầng trong là tăng nhân dùng để thanh tu, tiểu viện sương phòng ở tầng ngoài thì cấp cho lữ nhân ở nhờ.
Hiện tại Xà Phật Tự trừ người của đoàn xe bọn Lý Cửu Nguyệt ra, không có người ngoài khác ở.
Sau khi Lý Cửu Nguyệt và Chu Phàm quay về, người của đoàn xe đã chỉnh đốn xong.
Tiểu sa di giải thích một câu, nói sẽ chuẩn bị cơm chay cho bọn họ rồi rời khỏi.
Lý Cửu Nguyệt nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có người ngoài, hắn mới kéo Chu Phàm đi đến một góc thấp giọng nói:
- Chu huynh, ta cảm thấy nơi này có chút kỳ quái.
- Lý huynh cho rằng kỳ quái ở đâu?
Chu Phàm hỏi.
- Không nói chuẩn được, nhưng luôn cảm thấy nơi này có chút âm trầm quái dị.
Lý Cửu Nguyệt cười khổ lắc đầu nói.
- Kỳ thật ta cũng có loại cảm giác này.
Chu Phàm hơi gật đầu đồng ý.
Khi Lão Huynh tiến vào có điều khác thường, đàn rắn của Xà Phật Tự, bích họa Phật giáo vô cùng sống động, phương trượng không chịu đối mặt với bọn họ, người điên ăn rắn và cả ngôi chùa mang tới cho người ta cảm giác âm lãnh này nữa.
Đều khiến hai người cảm thấy có chút bất thường.
Nhưng muốn hai người bọn họ nói ra chỗ nào không đúng thì lại không nói ra được.
Chỉ có thể nói là một loại cảm giác.
- Gọi hai người dò đường đã phát hiện ra Xà Phật Tự tới đây, ta hỏi bọn họ một chút.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ động, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Lý Cửu Nguyệt vẫy vẫy tay, sai người gọi hai võ giả phụ trách dò đường tới.
Chu Phàm nhìn hai võ giả này, sau khi xác nhận hai người không có gì dị thường mới nói:
- Các ngươi kể lại chi tiết cho ta, các ngươi là phát hiện chùa này thế nào?
Vừa rồi Chu Phàm bỗng nhiên nhớ tới phương hướng bọn họ đi tới không ở trong phạm vi của chùa, nếu nói chùa cách lộ tuyến của bọn họ một đoạn cự ly thì nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không phải ngắn.
Nếu hai võ giả dò đường này tiến về phía trước dò đường, vậy không thể phát hiện ra chùa này mới đúng.
Vừa rồi khi đến chùa Chu Phàm không kịp nghĩ kỹ, nhưng hiện tại nhớ lại, hắn cảm thấy có chút không thích hợp.
Hai võ giả nhìn nhau, trong mắt bọn họ có chút nghi hoặc khó hiểu, có điều một võ giả trong đó nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Chúng ta chính là tiến về phía trước để dò đường, sau đó phát hiện một con đường mòn hướng về bên này, chúng ta đi một lúc thì tìm được chùa này.
- Không đúng, đường mòn đó không phải lộ tuyến chúng ta muốn đi, vì sao các ngươi lại muốn đi vào con đường mòn này?
Lý Cửu Nguyệt lạnh lùng chất vấn.
Hai võ giả đều ngẩn người, nhất thời không biết nói thế nào cho phải.
- Lý công tử, Chu đại nhân, chúng ta cũng không rõ lắm.
Võ giả thành thật trả lời,
- Có điều khi chúng ta dò đường thỉnh thoảng cũng sẽ bất giác tiến vào đường khác.
Chương 755 - Lừa bịpĐiều này ở trong mắt hai người bọn họ cũng không tính là chuyện kỳ quái gì, dẫu sao dò đường cũng có mục đích này, có khi lệch khỏi đường chính, cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
- Lúc ấy khi các ngươi tiến vào con đường đi thông tới Xà Phật Tự có phát hiện chuyện kỳ quái gì không? Nghĩ kỹ lại cho ta.
Chu Phàm nhìn chằm chằm hai người hỏi.
Hai võ giả nghiêm túc suy tư, có điều bọn họ đều lắc đầu, bọn họ thật sự không nhìn ra được có chỗ nào kỳ quái, chỉ là rất tự nhiên tiến vào đường mòn, sau đó đi không quá xa thì phát hiện ngôi chùa này, rồi tiếp theo bọn họ quay trở về báo cáo.
Chu Phàm hơi nhíu mày vẫy vẫy tay, bảo hai người này lui xuống.
- Chu huynh, ngươi hoài nghi có thứ gì đó mê hoặc bọn họ, dẫn hai người bọn họ tới Xà Phật Tự à?
Lý Cửu Nguyệt nhìn bóng lưng của hai võ giả đó, thấp giọng hỏi.
Nếu thật sự có thứ gì đó cố ý dẫn dụ hai võ giả này tới đây, vậy đó rất có thể là một cạm bẫy nhằm vào đoàn xe, điều này khiến sắc mặt Lý Cửu Nguyệt hơi thay đổi.
- Ta là hoài nghi như vậy, nhưng ngươi cũng thấy rồi, bọn họ nói không có gì dị thường, cho nên cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.
Chu Phàm nói.
- Hay là hiện tại chúng ta rời khỏi Xà Phật Tự đi?
Lý Cửu Nguyệt kiến nghị.
Chu Phàm không vội trả lời, mà là nhíu mày suy tư.
Hiện tại rời khỏi Xà Phật Tự có chút âm trầm cổ quái này, như vậy liệu có thích hợp không?
Chu Phàm nhìn sắc trời bên ngoài, đã có chút mờ mờ.
Nhưng cái này cũng không tính là vấn đề quá lớn, tối đa chỉ là mạo hiểm đi một đoạn đường ngắn, trước khi trời tối hẳn thì bắt đầu hạ trại là được.
Nhưng vấn đề là có đáng để làm như vậy hay không?
Bọn họ cũng không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh Xà Phật Tự tồn tại nguy hiểm, chỉ có dự cảm, suy đoán.
Thật sự phải từ bỏ hoàn cảnh chùa khá là thoải mái, một lần nữa trở lại trong hoang dã sao?
Nhưng vạn nhất Xà Phật Tự này thật sự có vấn đề… Nơi đây đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là một nơi xa lạ.
Sắc mặt Chu Phàm biến thành ngưng trọng, hắn nhìn về phía Lý Cửu Nguyệt nói:
- Nói với tất cả mọi người của đoàn xe, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.
Quân tử không đứng dưới tường nghiêng, đã hoài nghi nơi này có nguy hiểm, vậy nên lập tức rời khỏi.
Tuyệt đối không thể qua đêm ở đây.
- Được, giờ ta bảo bọn họ chuẩn bị.
Lý Cửu Nguyệt xoay người muốn ra ngoài, chỉ là rất nhanh Chu Phàm lại gọi hắn lại.
- Lý huynh, cẩn thận một chút, chúng ta vừa mới đến, giờ muốn đi, nếu Xà Phật Tự có ác ý với chúng ta, có thể sẽ không cho chúng ta đi.
Sắc mặt Chu Phàm ngưng trọng dặn dò.
- Ta hiểu rồi.
Lý Cửu Nguyệt xoay người ra khỏi cửa, gọi tất cả người của đoàn xe tới, nói với bọn họ phải lập tức rời khỏi nơi này.
Mọi người ngạc nhiên, bọn họ không rõ vì sao vừa tới lại muốn đi, hơn nữa trời sắp tối rồi.
Nếu bọn họ rời khỏi, vậy khẳng định sẽ không như kế hoạch, tới được xích đạo, chỉ có thể lại giống như trước kia ăn ngủ ở dã ngoại, làm như vậy sẽ gia tăng nguy hiểm.
- Việc này nghe ta, hiện tại chất đồ lên xe, lập tức rời khỏi.
Đối mặt với sự nghi ngờ của các võ giả mã phu, Lý Cửu Nguyệt không giải thích, chỉ dùng thái độ không được phép nghi ngờ nói.
Đoàn xe vốn chính là thuộc về Lý Cửu Nguyệt, võ giả mã phu thấy Chu Phàm ở bên cạnh cũng không có ý kiến, biết hai người đã thương lượng rồi, không có chỗ trống cho bọn họ phản đối.
Cho dù không rõ, các võ giả mã phu vẫn trở về phòng, lấy đồ ra, đặt lên xe đẩy, sau đó tới chuồng ngựa dẫn ngựa ra.
Trong nhất thời tạo ra động tĩnh không nhỏ.
Lý Cửu Nguyệt và Chu Phàm đứng ở cửa tiểu viện nhìn, không bao lâu sau, tiểu sa di đó dẫn theo hai tăng nhân chạy đến.
Tiểu sa di nhìn động tĩnh ở tiểu viện, mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc nói:
- A di đà Phật, Chu thí chủ, Lý thí chủ, các ngươi đây là định làm gì?
- Tiểu sư phụ tới vừa hay.
Lý Cửu Nguyệt thở dài,
- Ta vốn đang muốn tự mình tới thông tri cho các tiểu sư phụ, trong nhà ta có việc gấp, hiện tại phải mau chóng trở về, không thể tá túc ở Xà Phật Tự, có điều chúng ta gặp mặt chính là duyên phận, phần tiền dầu vừng là ta quyên góp cho chùa.
- Tiểu sư phụ cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không mặt dày đòi lại.
- Tiền dầu vừng không tính là gì, nếu Lý thí chủ muốn lấy về thì cứ lấy.
Tiểu sa di nhìn hai người Chu Phàm, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Có điều hiện tại trời sắp tối rồi, chư vị thí chủ cho dù đi đường, cũng đi được bao xa.
- Chẳng lẽ muốn qua đêm ở hoang dã à? Vùng này quái quyệt rất nhiều, có chút không an toàn, chư vị thí chủ hay là cứ ở lại bản tự, chờ trời sáng rồi hẵng lên đường.
Chương 756 - Lừa bịp (2)- Tiểu sư phụ, thực không dám giấu, trong nhà gặp chuyện không may khiến trong lòng ta như có lửa đốt, có thể đi được bao nhiêu hay bấy nhiêu, về phần qua đêm ở dã ngoại, chúng ta sớm đã quen rồi, không sao đâu.
Mặt Lý Cửu Nguyệt lộ vẻ lo lắng nói.
- Một khi đã như vậy, tiểu tăng chỉ có thể chúc chư vị thí chủ lên đường bình an.
Tiểu sa di chắp tay trước ngực nói a di đà Phật.
Hai tăng nhân phía sau hắn cũng làm động tác này.
Đoàn xe rất nhanh đã thu thập thỏa đáng, dưới sự đi cùng của ba tiểu sa di, bọn Chu Phàm rời đi từ cửa chính của Xà Phật Tự.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt cưỡi ngựa đi ở phía sau đoàn xe, hai người quay đầu lại nhìn, phát hiện ba hòa thượng vẫn đứng ở trước cửa lớn nhìn bọn họ.
Lý Cửu Nguyệt vẫy tay cáo biệt ba hòa thượng, hắn quay đầu lại nói khẽ:
- Chu huynh, bọn họ không ngăn cản chúng ta rời đi, liệu có phải là chúng ta nhìn nhầm không?
Cho dù hành động của tăng nhân Xà Phật Tự có chút cổ quái, lại nuôi rất nhiều rắn, nhưng dẫu sao đây cũng là chùa Phật gia, lại có nhiều bích họa Phật giáo như vậy, nhìn thế nào cũng không quá giống chỗ treo đầu dê bán thịt chó.
- Bất kể là như thế nào, chúng ta cũng không được quay đầu, hơn nữa vẫn rời khỏi thì an tâm hơn, chờ tới ngày mai, chúng ta có thể đến Hương Hỏa Thành, việc gì phải để cành mẹ đẻ cành con?
Chu Phàm cười nói.
- Có lý, bất kể Xà Phật Tự này có vấn đề gì không, chỉ cần bọn họ không trêu chọc chúng ta, chúng ta cũng không việc gì phải đa sự, tối đa chỉ là đêm nay lại chịu khổ một chút.
Lý Cửu Nguyệt cũng bật cười.
- Cũng không phải không để ý tới bọn họ, đợi cho tới Hương Hỏa Thành, ta sẽ tới Hương Hỏa Lý Nghi Loan Ti một chuyến, xem Xà Phật Tự này đã đăng ký trong danh sách chưa, nếu chưa, vậy chùa này có thể tồn tại vấn đề.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút lại nói.
Hắn chính là Tuần Sát Sứ của Lạc Thủy Hương, ở dã ngoại phát hiện nơi khả nghi, đương nhiên phải điều tra một phen.
Nếu không phải cân nhắc đến có bọn Lý Cửu Nguyệt bên cạnh, hắn chưa chắc đã nguyện ý rời khỏi Xà Phật Tự như vậy.
- Chu huynh không nói, ta cũng quên chức trách của Chu huynh.
Lý Cửu Nguyệt trêu ghẹo,
- Hay là hiện tại chúng ta quay lại đi, trói hòa thượng trong chùa lại, khảo vấn một phen.
Chu Phàm chỉ cười lắc đầu, hắn cũng biết Lý Cửu Nguyệt là đang nói đùa,
- Nói đi cũng phải nói lại, ta phát hiện Lý huynh nói dối rất giỏi, vừa rồi ngươi nói dối với tiểu sa di đó, nói đến ta thiếu chút nữa cũng tin.
- Thế à?
Lý Cửu Nguyệt chớp chớp mắt,
- Kỳ thật cũng bình thường thôi.
- Vậy Lý huynh có lừa gạt ta không?
Chu Phàm cười hỏi.
- Trời đất chứng giám, ta tuyệt đối không lừa gạt Chu huynh, nếu Chu huynh không tin, ta có thể thề.
Lý Cửu Nguyệt ra vẻ lo lắng nói.
- Không cần, ta tin Lý huynh.
Chu Phàm vội vàng nói.
Kỳ thật hắn cũng cho rằng Lý Cửu Nguyệt sẽ không vô duyên vô cớ lừa hắn, có điều Lý Cửu Nguyệt có việc giấu hắn, chính là chuyện Dã Cốc Thôn, có điều đó là bí mật của Lý Cửu Nguyệt, Lý Cửu Nguyệt không muốn nói, Chu Phàm cũng không tiện hỏi thăm.
Nghĩ đến Dã Cốc Thôn, trong lòng Chu Phàm có chút trầm trọng, dẫu sao đó chính là thôn bị quan gia coi là phản nghịch, đêm đó hắn thấy Lý Cửu Nguyệt khóc thương tâm như vậy, quan hệ với Dã Cốc Thôn chắc không phải tầm thường.
Nếu thân phận của Lý Cửu Nguyệt bại lộ, vậy vấn đề rất lớn, đây chỉ sợ cũng là nguyên nhân Lý Cửu Nguyệt không muốn nói với hắn về việc này, sợ làm liên lụy tới hắn.
Hai người hàn huyên một lúc, sắc trời càng lúc càng tối, cứ đi như vậy, khẳng định sẽ có phiền phức.
Hơn nữa nơi này cách Xà Phật Tự cũng được một đoạn cự ly rồi, hai người Chu Phàm bảo đoàn xe dừng lại hạ trại.
Sau khi dựng trại xong, mọi người mới có thể nghỉ ngơi.
Khi nghỉ ngơi, Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt giải thích vài câu về chuyện Xà Phật Tự, các võ giả mã phu nghe mà trong lòng không cho là đúng, nhưng vẫn tiếp nhận cách giải thích này.
Dẫu sao hành tẩu ở dã ngoại, cẩn thận một chút vẫn không sai.
Vào đêm, sau khi an bài nhân thủ trực đêm, Chu Phàm quay lại lều trại của mình chuẩn bị tu luyện sau đó đi ngủ.
Hắn đã mấy ngày rồi không ngủ trong lều trại, mấy ngày nay đơn độc một mình ở hoang nguyên, bình thường đều là Lão Huynh ngủ nửa đêm trước, sau đó hắn ngủ nửa đêm sau.
Tối nay, chắc có thể ngủ một giấc thật ngon.
…
Trong doanh trướng, sau khi Chu Phàm hoàn thành tu luyện tẩy tủy hôm nay thì thu hồi bình sứ đen đỏ đựng Không Âm Quỷ Lôi, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái.
Khi đơn độc một mình ở hoang nguyên, dưới sự áp bức của nguy hiểm, hắn để đề thăng thực lực của bản thân, đã thử tẩy tủy xương sọ, thành công bước vào Tẩy Tủy Cao Đoạn.
Hiện tại hắn còn lại mười chín khối xương sọ chưa tẩy tủy, chỉ cần hoàn thành mười chín khối xương sọ này, Tẩy Tủy Đoạn của hắn chính là hoàn mỹ.
Chương 757 - Diễm Huyết TrùngCảm nhận chân khí dồi dào trong khí điền và xương cốt đã tẩy tủy, hắn mới cất Vô Thanh Phù ngăn cách thanh âm đi, nếu không có Vô Thanh Phù, quỷ âm của Không Âm Quỷ Lôi truyền ra, nói không chừng sẽ tạo ra hiểu lầm gì đó.
Chu Phàm dỏng tai lắng nghe một chút, nghe thấy tiếng thì thầm của võ giả trực đêm ngoài doanh địa, mà Lão Huynh nằm dưới đất cũng vẫy vẫy đuôi với hắn.
Sau khi hắn xác nhận ngoài doanh địa không có vấn đề, liền nằm xuống ngủ.
Tiến vào Khôi Hà Không Gian, khi xuất hiện trên thuyền, hắn theo thói quen nhìn về phía bên kia thuyền.
Chỉ là tối nay, hắc long không ngờ không có mặt.
Có điều những người dẫn dắt này thỉnh thoảng sẽ biến mất, cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Chu Phàm không rối rắm, mà là chuyên tâm tu luyện.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn bỗng nhiên phát hiện thân thể của mình ở trên thuyền biến thành có chút mơ hồ.
Điều này khiến sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, có điều hắn không kịp nghĩ nhiều , đã từ trong Khôi Hà Không Gian thoát ly ra.
Chu Phàm ở trong hiện thực vừa mở mắt, hắn ngồi xuống nhìn thấy Lão Huynh đang nhảy lên giường kéo ống quần hắn.
Lão Huynh thấy hắn tỉnh, phát ra mấy tiếng sủa khẽ, lông toàn thân đều dựng đứng lên.
Chu Phàm vươn tay cầm lên đao gỉ và phù đại đặt bên giường.
Mắt cảnh giác nhìn lều trại có ánh đèn chiếu nhưng vẫn có chút tăm tối.
Ở dã ngoại, cho dù là ngủ, cũng sẽ một mực đốt đèn, bằng không khi nguy hiểm ập tới, cho dù có thể cấp tốc tỉnh lại, trong hoàn cảnh tăm tối, vẫn rất dễ mất mạng.
Chỉ là trong lều trại trống không, trừ hắn và Lão Huynh ra thì không phát hiện gì khác.
Lão Huynh vẫn phát ra tiếng sủa, nó cũng không biết nguy hiểm đến từ đâu, nhưng nó cảm ứng được.
Chu Phàm đi chân trần xuống giường, hắn dắt phù đại bên hông, đao gỉ đã ra khỏi vỏ.
Hắn biết Lão Huynh sẽ không cảm ứng sai, khả năng rất lớn là có quái quyệt gì đó tiến vào lều trại.
Hắn dỏng tai lắng nghe, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, bên ngoài… Quá im lặng, im lặng tới khiếp người.
Xảy ra chuyện rồi.
Chu Phàm lại liếc Cấm Tà Phù một cái, Cấm Tà Phù không có vấn đề, mới khiến hắn hơi an tâm một chút.
Chỉ là sắc mặt của hắn vẫn rất khó coi, võ giả trực đêm có tám người, nhưng tám người này dường như không phát ra được động tĩnh gì, đã bị chế ngự.
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng lo lắng cho sự an nguy của Lý Cửu Nguyệt, nhưng không vội lao ra.
Mắt hắn không ngừng chuyển động, nhìn bốn phương hướng trên dưới trái phải, bởi vì trong lều trại còn ẩn tàng gì đó, Lão Huynh đang dùng mắt của nó không ngừng nhìn quét các góc của lều trại, điều này chứng tỏ nguy hiểm đến từ trong lều trại.
Khứu giác đối với nguy hiểm của Lão Huynh rất nhạy bén, Chu Phàm không dám có lòng khinh thị.
Lão Huynh bỗng nhiên sủa về phía ngọn đèn treo giữa lều trại.
Chu Phàm tập trung nhìn kỹ ngọn đèn, lúc này hắn mới phát hiện sáu con phi trùng bay lượn vòng chung quanh ngọn đèn, có chút không đúng, những phi trùng này to bằng con muỗi, giống như phi trùng bình thường thích bay quay lửa đèn, nhưng hai cánh của chúng lại giống như hỏa diễm, bốc cháy hừng hực.
- Diễm Huyết Trùng.
Khi trong lòng Chu Phàm xuất hiện ba chữ này, sắc mặt biến thành khó coi.
Lúc này sáu con phi trùng bỗng nhiên cắn nuốt lửa đèn, chúng biến thành to như ruồi nhặng, toàn bộ thân thể đều bốc cháy lên.
Chúng bay về phía Chu Phàm, giống như sáu tia lửa nhỏ.
Chu Phàm cười lạnh một tiếng, đao gỉ trong tay hắn vung ra, lãnh lam hỏa diễm từ đao gỉ bốc lên.
Sáu đạo đao quang bắn nhanh tới, triệt để nghiền nát sáu con phi trùng, chúng rơi xuống đất, để lại sáu điểm lửa cháy đen to bằng móng tay trên đất.
Lúc này Chu Phàm mới cất đao vào vỏ, Diễm Huyết Trùng chỉ là quái vật cấp Huyết Du, nhưng là một loại Huyết Du Quái Quyệt trình độ nguy hiểm cực cao.
Chúng sẽ cắn nuốt hỏa diễm, sau đó lao về phía kẻ địch, chỉ cần bị chúng đốt bỏng da, có hỏa diễm của chúng dính một chút vào máu, máu của kẻ địch sẽ giống như dầu, nhanh chóng bốc cháy.
Sáu con Diễm Huyết Trùng này, thời gian vào không dài, khi Chu Phàm phát hiện ra chúng, chúng đang cắn nuốt hỏa diễm.
Chắc chúng vừa tiến vào đã bị Lão Huynh cảm ứng được.
Diễm Huyết Trùng khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, là có thứ gì đó xua đuổi chúng vào.
Trong lòng Chu Phàm ngay lập tức nghĩ tới điểm này, trên người hắn có tử kim quang mang lan ra, ngưng tụ thành Tử Kim Khinh Giáp, trên khinh giáp lại có phù văn dị giáp hiện lên.
Sau đó hắn rụt rè vén rèm lều trại, ra bên ngoài xem thử, chỉ nhìn thấy U Diễm Phù phát ra hỏa quang u lam, không nhìn thấy bất kỳ ai.
Hai bên cũng không có gì mai phục.
Hắn chạy ra khỏi lều trại, Lão Huynh đi theo phía sau.
Gió đêm đầu thu mang theo hàn ý.
Hắn mặc Tử Kim Khinh Giáp không cảm thấy bất kỳ hàn ý gì, điều này chứng tỏ trong không khí không tồn tại độc tố hoặc nguyền rủa nhằm vào hắn.
Chương 758 - Trở vềChu Phàm nhìn chung quanh một chút, doanh địa trống rỗng, võ giả trực đêm không có mặt, giống như chỉ còn lại một mình hắn.
Gương mặt hắn trở nên lạnh lùng, hắn không nghĩ nhiều, bước nhanh tới lều trại của Lý Cửu Nguyệt.
Hắn dừng chân trước cửa lều trại của Lý Cửu Nguyệt, hắn không lên tiếng gọi, mà là nín thở, vòng đến một bên khác của lều trại, rút đao chém một cái, roẹt một tiếng rạch ra một lỗ hổng, hắn lao thẳng vào bên trong.
Trong nháy mắt hắn xông vào, nghênh đón hắn là một thanh hoàng kim trường kiếm.
Trường kiếm tràn ngập băng khí rét lạnh.
Chu Phàm rút đao ra đỡ.
Keng một tiếng đao gỉ và hoàng kim trường kiếm va chạm, Chu Phàm mới quát khẽ:
- Lý huynh, là ta.
Lý Cửu Nguyệt ban ngày quần áo ban ngày, hắn thu hồi hoàng kim trường kiếm, ngẩn người nói:
- Chu huynh, ngươi cớ gì lại ban đêm xông vào lều trại của ta?
- Xảy ra chuyện rồi.
Mặt Chu Phàm lộ vẻ bất đắc dĩ nói, may mà là hắn, nếu là người khác, nói không chừng đã bị Lý Cửu Nguyệt một kiếm chém chết rồi.
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Cửu Nguyệt cũng cảm thấy không đúng, từ trên giường đứng lên, cầm lấy hoàng kim trường kiếm muốn ra bên ngoài xem thử, kết quả phát hiện lều trại đã rách, dưới vội vàng, hắn chỉ có thể vung một kiếm, mới có một màn vừa rồi phát sinh.
- Võ giả trực đêm của doanh địa không thấy đâu rồi.
Chu Phàm không tính toán một kiếm đó, mà là trầm giọng nói.
Chu Phàm nhìn về phía ngọn đèn trong lều trại, sau khi hắn không phát hiện tung tích của Diễm Huyết Trùng, mới yên tâm.
Sắc mặt Lý Cửu Nguyệt biến thành khó coi.
Hai người không nói tỉ mỉ, mà là từ trong lều trại xông ra.
Bọn họ bắt đầu tìm kiếm lều trại khác, nhưng rất nhanh liền phát hiện, trong doanh, trừ hai người bọn họ ra, tất cả mọi người đều không thấy đâu.
Doanh địa trống rỗng, tạo cho người ta một loại cảm giác âm trầm khủng bố.
Vừa nghĩ tới các võ giả mã phu trong đoàn xe đều lặng lẽ mất tích, trong lòng hai người đều lạnh toát.
- Bọn họ đi đâu rồi?
Lý Cửu Nguyệt nhìn xung quanh, nhiên mộc kèm U Diễm Phù trong doanh địa đang bốc cháy, phát ra quang mang u lam.
Ngoài ra thì chỉ có hắn và Chu Phàm, hàn khí đêm thu tràn ngập trong doanh địa, khiến cho trong lòng hắn phủ lên một tia hàn ý.
Chu Phàm giải trừ Tử Kim Giáp Trụ, hắn trầm mặc lắc đầu, kể lại chuyện phát sinh khi rời giường với Lý Cửu Nguyệt.
- Diễm Huyết Trùng…
Trên mặt Lý Cửu Nguyệt cả kinh lắc đầu,
- Ta không bị thứ này tập kích, ta vừa dậy định ra ngoài, thì ngươi đã tiến vào lều trại của ta.
- Vậy xem ra đối phương chỉ phóng ra sáu con Diễm Huyết Trùng, mà sáu con Diễm Huyết Trùng này tới giết ta trước, nếu có thể giết chết ta, sẽ lại đi giết ngươi.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi nói, chỉ có cách giải thích này mới có thể nói thông được, bằng không vì sao chỉ có hắn chịu công kích của Diễm Huyết Trùng, mà Lý Cửu Nguyệt lại bình yên vô sự.
- Chu huynh, ta không hiểu, vì sao bọn họ có thể lặng lẽ biến mất, ngược lại hai người chúng ta thì có thể bình an vô sự?
Trên mặt Lý Cửu Nguyệt lộ ra vẻ nghi hoặc,
- Chu huynh cảnh giới cao thâm, có thể là không ai dám trêu chọc, nhưng trong đoàn xe có võ giả cảnh giới cao hơn ta mà.
- Cũng không thể nói là bình an vô sự, bọn họ còn dùng Diễm Huyết Trùng, chỉ là vì sao muốn sử dụng Diễm Huyết Trùng để đối phó chúng ta?
Lý Cửu Nguyệt nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung.
- Nếu có người hoặc quái quyệt có thể lặng lẽ bắt đi hoặc giết chết các mã phu võ giả, vậy ta nghĩ bọn họ sẽ không tự dưng lại buông tha cho chúng ta.
Chu Phàm Chu Phàm suy tư,
- Cho dù bọn họ có thể là cảm thấy hai người chúng ta rất lợi hại, không dám làm chúng ta tỉnh, vậy bọn họ sẽ có biện pháp đơn giản hơn để giết chết hai người chúng ta.
- Biện pháp gì?
Lý Cửu Nguyệt hơi ngẩn ra.
- Nhân lúc chúng ta đang ngủ say, lặng lẽ lấy đi toàn bộ nhiên mộc trong doanh địa.
Chu Phàm nhìn về phía nhiên mộc của doanh địa, nói.
Sắc mặt Lý Cửu Nguyệt hơi trắng bệch, đây quả thật là một biện pháp tốt để giết người, nếu lấy đi nhiên mộc trong doanh địa, vậy Âm Ảnh Quái Quyệt một mực đang rình rập sẽ giống như che trời phủ đất ập tới.
Kẻ địch không thể biết hai người bọn họ không e ngại Âm Ảnh Quái Quyệt.
- Ta nghĩ không có địch nhân tới doanh địa… Không đúng, phải nói là không có địch nhân có trí tuệ tới doanh địa.
Chu Phàm tiếp tục bình tĩnh phân tích,
- Các võ giả mã phu rất có thể là tự mình rời khỏi doanh địa.
- Tự rời khỏi doanh địa…
Lý Cửu Nguyệt đột nhiên cả kinh,
- Chu huynh ngươi là nói bọn họ bị khống chế, sau đó cùng nhau rời khỏi doanh địa, cho nên mới chỉ còn lại hai người chúng ta ở đây.
- Chỉ là sau khi bọn họ rời khỏi doanh địa, làm thế nào để ứng đối với những Âm Ảnh Quái Quyệt trong bóng tối?
Chu Phàm thấp giọng nói, có điều rất nhanh hắn liền hiểu được, sau khi ra khỏi doanh địa, bên kẻ địch khẳng định sẽ có biện pháp khiến bọn họ thuận lợi tránh được Âm Ảnh Quái Quyệt.
Chương 759 - Trở về (2)Bất kể phái người hoặc quái quyệt hộ tống, hoặc là biện pháp bất khả tư nghị khác, nhưng đây không phải trọng điểm.
- Chu huynh, ta nghĩ ra rồi, khẳng định là Xà Phật Tự làm.
Sắc mặt Lý Cửu Nguyệt lạnh lùng,
- Khi ở Xà Phật Tự, ta và ngươi đi gặp phương trượng của Xà Phật Tự, mà các võ giả mã phu thì ở lại ngoài chùa thu thập hành lý.
- Khi chúng ta không có mặt, bọn họ có thể là uống trà hoặc là thứ gì đó kỳ quái mà hòa thượng của chùa đưa tới, sau đó thì bất tri bất giác bị khống chế.
Diễm Huyết Trùng có khả năng cũng là bọn họ động tay động chân khi rời khỏi.
- Có lý.
Chu Phàm rất tán thành cách nói của Lý Cửu Nguyệt.
Kỳ thật không cần nghĩ nhiều, bọn họ đi một ngày bọn họ, khả nghi nhất chính là gặp phải Xà Phật Tự, hiện tại toàn bộ người đều biến mất, vậy hiềm nghi lớn nhất chính là Xà Phật Tự đó.
- Vậy chúng ta tới Xà Phật Tự cứu bọn họ, nếu tới chậm, vậy tất cả đều muộn rồi.
Trên mặt Lý Cửu Nguyệt mang theo nộ ý nói.
Hắn không ngờ, bọn họ đã rời khỏi Xà Phật Tự, Xà Phật Tự vẫn không buông tha cho bọn họ.
Sau khi hai người thương nghị, việc này không nên chậm trễ, bọn họ quay lại doanh địa, mỗi người cầm lấy một cây nhiên mộc, ở trong bóng tối đi tới phương hướng Xà Phật Tự.
Hành tẩu trong bóng đêm là một chuyện rất nguy hiểm, cho dù có nhiên mộc xua đuổi đại bộ phận Âm Ảnh Quái Quyệt, nhưng luôn sẽ có thứ không sợ chết muốn tập kích hai người bọn họ.
Thân thể Lý Cửu Nguyệt tỏa ra quang mang màu vàng, quái quyệt trốn trong bóng đêm nhao nhao chạy tứ tán, không dám tới gần.
Không thể không nói, loại năng lực này đối với những quái quyệt cấp thấp là có lực chấn nhiếp rất mạnh.
Tốc độ của hai người không ngừng đẩy nhanh, bọn họ dọc theo dường như khi trước chạy trong bóng đêm một lúc, liền tới gần đường mòn đi thông tới Xà Phật Tự.
Do là đêm tối, lại thêm bọn họ chỉ tới một lần, đường mòn đó lại hoàn toàn chỉ có thể đủ cho một cỗ xe ngựa đi qua.
Bọn họ chỉ có thể tìm kiếm cẩn thận.
Chỉ là tìm một hồi lâu, vẫn không tìm thấy đường mòn đó.
- Không thể nào, ta nhớ rõ ràng là ở ngay gần đây mà.
Lý Cửu Nguyệt toàn thân tỏa ra quang mang màu vàng, vẻ mặt kinh ngạc nói.
- Ngươi nhớ không nhầm, ta cũng nhớ rõ là ở chung quanh đây.
Chu Phàm nhìn rừng cây bởi vì đêm tối mà có chút âm trầm ở gần đó.
- Chúng ta không tìm thấy, vậy đường mòn đó khẳng định là tồn tại, ban ngày nó chỉ mở ra cho chúng ta, sau khi chúng ta rời khỏi, nó đã bị đóng lại.
- Vậy hiện tại chúng ta phải làm gì?
Lý Cửu Nguyệt cảm thấy suy đoán này của Chu Phàm rất tiếp cận sự thật.
- Ta nhớ rõ phương hướng của Xà Phật Tự là ở ngay phía sau rừng cây, không có đường, vậy chúng ta bổ ra một con đường để đi.
Chu Phàm cởi Đức Tự Đao xuống, hắn đưa đuốc ở tay trái cho Lý Cửu Nguyệt, cự đao trong tay phải thì bổ tới rừng rậm không thể đi đường.
Đường cũng không thấy, vậy không cần tốn thời gian để tìm kiếm.
Dẫu sao Đức Tự Đao cũng là chuẩn linh binh cự đao, đao chỉ nhẹ nhàng quét qua, chính là cả mảng cành cây rào rào rơi gãy.
Chu Phàm tiến về phía trước, Lý Cửu Nguyệt đi theo phía sau, hắn cầm hai cây đuốc vẫn cảnh giác nhìn về phía sau.
Có điều rất nhanh Lý Cửu Nguyệt lại cất một cây đuốc đi, cẩn thận che cây còn lại, bởi vì ở trong rừng cây một khi không cẩn thận, lửa sẽ làm cháy toàn bộ rừng cây.
Cho dù bọn họ không dễ vậy bị lửa thiêu chết như vậy, nhưng rừng cây bốc cháy, rất dễ sẽ dẫn tới sự chú ý của Xà Phật Tự.
Dựa vào Đức Tự Đao sắc bén để mở đường, tốc độ đi tới của bọn họ không tính là chậm, rất nhanh bọn họ đã xuyên qua rừng cây này, sau đó dừng chân, nhìn kiến trúc của phật miếu bị hắc ám bao phủ, nhìn từ góc này của bọn họ, không thể nhìn thấy một chút ánh lửa, giống như cự thú âm trầm ngủ say trong đêm đen.
Lý Cửu Nguyệt cũng cất đuốc, quang mang trên người dần dần thu liễm.
- Lão Huynh, bọn họ có ở bên trong không?
Chu Phàm ngồi xổm xuống nhìn Lão Huynh hỏi.
Nhưng Lão Huynh lại lắc đầu, có thể là quá xa hoặc là tường cao cách trở, nó không thể ngửi được khí tức của các võ giả mã phu.
- Đợi đi vào rồi, cẩn thận một chút, nếu phát hiện không ổn, không đánh lại, vậy chúng ta bỏ chạy.
Thân thể Chu Phàm có tử kim quang mang trào ra, Tử Kim Khinh Giáp đã bao phủ lấy hắn.
- Được.
Lý Cửu Nguyệt không chút do dự đáp ứng.
Dẫu sao đây cũng là địa bàn của người khác, bọn họ cũng không dám khẳng định thực lực của các tăng nhân này thế nào, không đánh thắng vậy cũng là chuyện đạm chịu.
Chu Phàm chỉ nhẹ nhàng nhảy qua tường vây, hạ vào trong chùa.
Trong nháy mắt Chu Phàm lặng lẽ hạ xuống đất, hắn cấp tốc nhìn quét xung quanh, sau khi không phát hiện ra gì, hắn gõ ba cái vào vách tường.
Chương 760 - Bích họaLý Cửu Nguyệt ở bên kia một mực dí tai vào tường để lắng nghe, sau khi nghe thấy Chu Phàm đã vào trong, hắn cười cười nói khẽ với Lão Huynh:
- Bên trong quá nguy hiểm, ngươi ở bên ngoài chờ chúng ta, chúng ta rất nhanh sẽ trở lại.
Lý Cửu Nguyệt từ trong phù đại lấy ra hai đạo phù lục, phân biệt dán lên hai bên bắp chân của mình, sau đó hắn nhẹ nhàng nhảy lên, cả người giống như chim yến tường vây, lặng lẽ hạ xuống bên cạnh Chu Phàm.
Hắn không phải Tốc Độ Đoạn, chỉ có thể dựa vào Khinh Thân Phù để làm vậy.
Chu Phàm có chút không biết phải nói gì liếc Lý Cửu Nguyệt một cái, đây là cách trèo tường kiểu thổ hào à?
Kim quang trên người Lý Cửu Nguyệt vào thời khắc lướt qua tường vây đã toàn bộ được thu lại, hắn cười với Chu Phàm, trong lòng nghĩ quả nhiên là quá lười, trở về phải đề thăng cảnh giới một chút mới được.
Bằng không sẽ không theo kịp tiết tấu của hắn.
Hai người không nói gì, bọn họ nhìn một chút, không phát hiện ra vết chân.
Có điều đây cũng là chuyện trong dự liệu, nếu tiểu sa di đó không nói dối, Xà Phật Tự chỉ có hơn mười tăng nhân, mà đây còn là tầng ngoài của Xà Phật Tự, không gặp phải người mới là bình thường.
- Đi theo ta.
Chu Phàm đẩy Lý Cửu Nguyệt nói khẽ.
Chu Phàm xoay người đi theo một phương hướng khác, Lý Cửu Nguyệt nỗ lực nhìn Chu Phàm bị đêm tối bao phủ mà biến thành một cái bóng mơ hồ để đi theo.
Hai người lặng lẽ đi ở tầng ngoài của Xà Phật Tự, không gặp phải bất kỳ tăng nhân nào, bọn họ biết, nếu người của đoàn xe thật sự bị bắt tới đây, có khả năng rất lớn là ở tầng trong mà tăng nhân ở.
Hai người Chu Phàm rất nhanh liền nhìn thấy hành lang dài nối thẳng tới nội viện.
Bọn họ vì vậy mà tạm dừng một lúc, bởi vì rất có thể sẽ có rắn.
- Lý huynh, hôm nay là tiểu hòa thượng đó dẫn chúng ta tới, cho nên chúng ta không bị rắn công kích, nhưng tự chúng ta đi thì chưa chắc.
Chu Phàm nói khẽ.
Thị giác và thính giác của rắn đều rất kém, nhưng lưỡi rắn, cũng chính là đầu lưỡi, có thể phân biệt ra khí vị khác nhau trong không khí, hơn nữa hố má giữa lỗ mũi và mắt còn có thể cảm ứng được sự tồn tại của nguồn nhiệt ở gần.
Chỉ cần bọn họ đi qua hành lang dài, khẳng định sẽ bị phát hiện.
Những rắn này đối với bọn họ mà nói có nhiều tới mấy cũng không đáng sợ, nhưng phiền phức là bọn họ có khả năng sẽ bởi vì những con rắn này mà bị phát hiện.
Cấu tạo của Xà Phật Tự rất kỳ quái, ít nhất hành lang dài mà bọn họ biết là thông đạo duy nhất, nếu không đi theo hành lang dài, vậy muốn bọn họ nghĩ biện pháp khác, là quá tốn thời gian.
- Chu huynh không cần lo lắng, ta có biện pháp có thể không bị đàn rắn phát hiện mà đi qua nơi này.
Lý Cửu Nguyệt từ trong phù đại lấy ra hai đạo phù lục, đưa một đạo trong đó cho Chu Phàm.
- Đây là Khu Thú Phù, có thể khiến vạn thú tránh lui.
Lý Cửu Nguyệt giải thích.
- Lý huynh, ngươi đúng là phù lục gì cũng có.
Chu Phàm liếc phù đại của Lý Cửu Nguyệt một cái, khen.
- Vậy thì cũng không phải, có điều lúc ta ở Thiên Lương Thành, thúc phụ cho ta một thùng phù lục, trước khi xuất phát ta nghĩ đến Xà Phật Tự có rắn, nên cầm mấy đạo Khu Thú Phù theo.
Lý Cửu Nguyệt cười nói.
Khi hai người khi nói chuyện, đều đã dán lên Khu Thú Phù.
Bọn họ rụt rè đi đến hành lang dài, hai bên hành lang dài rất nhanh liền truyền đến tiếng rắn thè lưỡi, có điều những con rắn này không tấn công tới.
Hai người cứ vậy thoải mái đi qua hành lang dài.
Vừa ra khỏi hành lang dài, bọn họ lập tức dựa vào tường phòng bên cạnh, phía trước lờ mờ có thể nhìn thấy chính điện, hai bên chính điện thì là phòng ở của tăng nhân.
Lờ mờ có thể nhìn thấy ánh đèn màu da cam từ chính điện lộ ra.
- Chu huynh, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Lý Cửu Nguyệt thấp giọng hỏi.
Cho dù là tầng trong của Xà Phật Tự, cũng không tính là nhỏ.
- Chúng ta trước tiên từ bên này đi tới, xem bọn họ có ở trong chính điện không, nếu không có, vậy chúng ta lại tách ra dọc theo hai bên để tìm kiếm, có điều phải cẩn thận một chút, những tăng nhân đó có khả năng tùy thời sẽ phát hiện ra chúng ta.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
- Nếu như bị phát hiện, vậy cũng chỉ có bức bọn họ giao người.
Thanh âm của Chu Phàm lạnh lùng, nói.
Hai người không nói gì, đi tới hành lang bích họa, bọn họ đứng ở bên rìa hành lang thăm dò quan vọng, sau khi xác nhận hành lang không có ai, mới rụt rè bước vào trong hành lang.
Bóng đêm tăm tối, bích họa thấy ban ngày, ở trong mắt bọn họ, cũng chỉ có thể nhìn thấy một đoàn ánh sáng bảy màu mơ hồ.
Hai người đi được mấy bước, bích họa bỗng nhiên tỏa ra nhiều ánh sáng, mặt của nhân vật trên bích họa sáng rực lên.
Mắt của mấy trăm nhân vật bích họa Phật, Bồ Tát, La Hán chậm rãi chuyển động, nhìn hai người Chu Phàm.
Chương 761 - Bích họa (2)Biến cố này khiến bước chân của hai người Chu Phàm khựng lại, Chu Phàm quát khẽ một tiếng:
- Tiến lên.
Tay hắn tóm lấy đầu vai của Lý Cửu Nguyệt, hai người giống như một luồng khói nhẹ phóng tới cửa hành lang bích họa.
Cho dù Chu Phàm mang theo Lý Cửu Nguyệt, tốc độ cũng rất nhanh, trong chớp mắt đã tới cửa ra của hành lang.
Chỉ là vách tường hai bên cửa ra bỗng nhiên đóng lại, bức cho Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt không thể không dừng chân.
Lúc này từng nhân vật trong bích họa từ trên tường tróc ra, khi chúng ra, không còn là thần phật có phật quang bao phủ, mà là từng hư ảnh nhân vật đủ mọi màu sắc.
Chúng bao vây hai người Chu Phàm.
Cửa lớn chính điện Xà Phật Tự có một hạt châu bay lên không trung, hạt châu phát ra ánh sáng trắng, khiến cho cửa chính điện sáng như ban ngày.
Bóng người đủ mọi màu sắc đứng bất động, vây mà không công.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt đã rút binh cũng không manh động.
- A di đà Phật, thì ra là Lý thí chủ, vị mặc giáp trụ kia khẳng định là Chu thí chủ, vì sao hai vị thí chủ đêm khuya lại tới chơi?
Thanh âm già nua của phương trượng Xà Phật Tự Pháp Nguyệt từ trong phật điện truyền ra.
Trong điện lại có tăng nhân dưới sự dẫn dắt của tiểu sa di đó xông ra.
Trong tay mười một tăng nhân đều cầm gậy gộc, chỉ là gậy này có rắn quấn quanh, cũng không biết là rắn thật hay là rắn giả.
Bọn họ lạnh lùng nhìn hai người Chu Phàm.
- Đám lừa ngốc các ngươi, đừng giả vờ giả vịt, sử dụng thủ đoạn bắt người đi, hiện tại mau thả người ra.
Lý Cửu Nguyệt lạnh lùng quát.
- Thì ra hai vị thí chủ là vì thủ hạ mà đến.
Pháp Nguyệt không đi ra, nhưng thanh âm của hắn lại từ trong phật điện truyền ra, hắn thở dài.
- Chẳng lẽ con lừa ngốc già ngươi vẫn muốn phủ nhận à?
Hai hàng lông mày của Lý Cửu Nguyệt nhướng lên, nói.
Nếu Xà Phật Tự muốn phủ nhận, bọn họ phải lục soát Xà Phật Tự một lần mới được.
- Không dám, người xuất gia không dám nói dối, người của hai vị thí chủ quả thật là chúng ta bắt về.
Pháp Nguyệt thản nhiên thừa nhận.
- Hơn nữa bọn họ ở trong điện, nhưng đáng tiếc hai vị thí chủ không mang bọn họ đi được, hai vị thí chủ cũng không đi được.
- Kỳ thật hai vị thí chủ không bị Diễm Huyết Trùng giết chết, vậy không nên tới đây, như vậy có thể sống sót, đã tới đây rồi thì chỉ có thể chịu chết mà thôi.
Pháp Nguyệt có chút tiếc nuối nói.
Sắc mặt Lý Cửu Nguyệt và Chu Phàm hơi trầm xuống, Xà Phật Tự đã dám thừa nhận, đương nhiên là không hề sợ hãi.
- Phật sắp tới rồi, có thể bắt sống thì bắt sống, không thể bắt sống thì giết bọn họ, đừng có làm phiền nhã hứng của phật.
Pháp Nguyệt nói.
Tiểu sa di dạ một tiếng, hắn giơ bàn tay một mực bị tay áo che lên, lòng bàn tay của hắn cầm một hạt châu màu trắng, hắn thấp giọng đọc chú văn, hạt châu màu trắng phát ra ánh sáng.
Bóng người nhiều màu một mực vây quanh hai người Chu Phàm phát ra tiếng kêu quái dị, toàn bộ đều xông đến bọn họ.
Hạt châu tỏa ra bạch quang từ trên đỉnh chiếu xuống, bóng người sắc thái sặc sỡ tầng tầng lớp lớp đánh tới, rất nhanh đã che phủ thân ảnh của hai người Chu Phàm.
Mười một tăng nhân ở cửa điện sắc mặt lạnh lùng, bọn họ thậm chí không cần ra tay, bích họa cũng có thể đánh cho hai võ giả này trọng thương hoặc là chết.
Chỉ là rất nhanh mặt bọn họ liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì một thanh cự đao mang theo lãnh lam hỏa diễm đã bổ nát vô số bóng người, trên mặt đất bắn ra phẩm năm màu.
Mà bên kia rất nhanh cũng có trường kiếm vàng óng ánh quét qua, trên trường kiếm có từng đạo phong nhứ (sợi gió), giảo sát bóng người màu sắc rực rỡ.
Mấy trăm thân ảnh rất nhanh đã bị giết cho chỉ còn lại không đến một trăm.
- Thực lực bất phàm, chẳng trách hai người dám xâm nhập Xà Phật Tự.
Thanh âm già nua của Pháp Nguyệt lại truyền ra.
Tiểu sa di tay cầm hạt châu xương trắng hơi biến sắc, hắn đẩy nhanh đọc nguyền rủa.
Phẩm năm màu phân tán trên mặt đất bỗng nhiên mấp máy, ngưng tụ thành từng đoàn nhan dịch (nước màu), nhan dịch khuếch tán, phát ra tiếng nước ào ào lại hóa thành từng bóng người màu sắc rực rỡ, sau đó tiếp tục đánh tới hai người Chu Phàm.
Mười một tăng nhân vẫn đứng bất động, khuyết điểm của đại đa số võ giả là ỷ lại phù lục, mà bóng người màu sắc rực rỡ trên bích họa của Xà Phật Tự không dám nói là không giết được, nhưng có thể phục sinh rất nhiều lần.
Ít nhất theo bọn họ làm hao hết phù lục của hai võ giả đó là không có vấn đề gì.
Chu Phàm thấy bóng người màu sắc rực rỡ lại phục sinh, sắc mặt hắn lạnh lùng, cự đao trong tay không ngừng chém ra, đánh chết từng bóng người màu sắc rực rỡ,
- Lý huynh, ta rời khỏi một lúc, ngươi có thể chống đỡ được không?
- Chu huynh cứ yên tâm mà đi.
Lý Cửu Nguyệt cười nói, hắn vừa vung kiếm vừa lấy ra mấy đạo phù lục.
Chương 762 - Nên trốn là aiChu Phàm có được câu trả lời của Lý Cửu Nguyệt, bóng người màu sắc rực rỡ tầng tầng lớp lớp bị một đao của hắn chém ra một lỗ thủng lớn, hắn nhìn về phía mười một tăng nhân ở cửa điện.
Chỉ là vừa nhìn một cái, thân ảnh của hắn đã biến mất trong hành lang bích họa.
Một giây sau, hắn xuất hiện ở trước người tiểu sa di.
Tiểu sa di thấy Chu Phàm đột nhiên đứng ở trước mắt hắn, con mắt nhỏ trợn to đầy vẻ không dám tin, thân thể lại không thể kịp làm ra phản ứng gì.
Đao quang sắc bén lóe lên, đầu của tiểu sa di bay lên, máu tươi bắn lên tường.
Thân thể của tiểu sa di đổ về phía sau, mà đầu hắn vẫn đang lăn trong không trung, nhãn cầu lồi ra nhìn Chu Phàm cầm hạt châu xương trắng trong tay.
Đầu lăn mấy vòng trên sàn đá đen.
Lúc này mười tăng nhân còn sống mới có phản ứng, hoảng sợ và phẫn nộ đan xen xuất hiện trên mặt bọn họ, bọn họ phát ra một tiếng gầm, xông tới Chu Phàm.
Sắc mặt Chu Phàm dưới Tử Kim Khinh Giáp lạnh lùng, hắn nhẹ nhàng dùng sức bấm một cái, hạt châu xương trắng đột nhiên vỡ nát, hóa thành bột phấn màu trắng từ kẽ ngón tay phân tán.
Những bóng người màu sắc rực rỡ đang vây công Lý Cửu Nguyệt trong hành lang bích họa dưới bậc điện toàn bộ dừng lại, thân thể tan rã như băng tuyết, hóa thành từng bãi thuốc màu đủ mọi màu sắc.
Chu Phàm không để ý tới một màn này, mười tăng nhân đã lao tới trước người hắn, mười cây xà côn (gậy rắn) bổ tới hắn.
Rắn bạc ở đuôi gậy sống dậy, từ trên gậy bắn ra, miệng rắn há to, hai cái răng nanh dữ tợn đáng sợ, đồng thời phun ra xà độc.
Độc dịch rơi lên Tử Kim Khinh Giáp, khinh giáp lập tức có mười chỗ biến thành cháy đen.
Chu Phàm không né tránh độc dịch, cự đao mang theo lãnh lam hỏa diễm lại chém ra.
Cho dù là cự đao, nhưng cũng nhanh tới chỉ có thể nhìn thấy ba đạo đao ảnh nửa vầng trăng mơ hồ.
Đao ảnh đầu tiên chém mười con rắn bạc thành hai nửa, rắn bạc còn chưa rơi xuống đất, đao ảnh thứ hai đã chém đứt mười cây gậy công tới.
Khi đao ảnh thứ ba tản ra, đầu của mười tăng nhân đồng loạt bay lên.
Máu từ mười cỗ thi thể không đầu phun trào, triệt để nhuộm đỏ cả cửa điện.
Thi thể rơi rải rác.
Cảnh tượng đẫm máu mà tàn khốc.
Nhưng Chu Phàm lại không dính lấy một giọt máu.
Lý Cửu Nguyệt cũng xông lên trước cửa chính điện, hắn cẩn thận tránh máu người dưới chân.
Hai người không nói gì, mà là cẩn thận nhìn vào trong điện.
Bên trên phật điện có Đại Kim Phật trang nghiêm túc mục, dưới Kim Phật, vẫn là Pháp Nguyệt hòa thượng đưa lưng về phía Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt.
Mà ở một bên khác của phương trượng, một hàng các mã phu võ giả của đoàn xe đang đứng, ánh mắt bọn họ đờ đẫn, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
- A di đà Phật.
Pháp Nguyệt hòa thượng than khẽ một tiếng,
- Chu thí chủ giết sạch đệ tử của lão nạp, đúng là sát tâm lớn quá.
- Ta rất hiếu kỳ, vì sao ngươi không trốn?
Chu Phàm kéo Lý Cửu Nguyệt, không cho hắn tùy tiện bước vào trong điện.
Bởi vì hắn cảm thấy trong điện rất cổ quái, Pháp Nguyệt hòa thượng vào lúc thế này vẫn chưa xoay người lại, khiến thân thể hắn hơi cảm thấy rùng mình.
Thậm chí hắn nói mình giết chết đệ tử của hắn, cũng không khiến mình cảm thấy bất kỳ ý bi thương gì.
Lão hòa thượng này không đơn giản.
Trong điện nói không chừng tồn tại cạm bẫy gì đó.
- Đáng tiếc những đệ tử này của lão nạp, cho dù bọn họ vốn chỉ là một số lưu phỉ không thể không tới dã ngoại để trốn tránh, nhưng dẫu sao cũng quy y phật ta, vậy chính là đệ tử cửa phật, Chu thí chủ tạo sát nghiệt này, không sợ phải xuống địa ngục sao?
Pháp Nguyệt vẫn nhẹ giọng chất vấn.
- Lão hòa thượng này, không có hảo ý đối với chúng ta, đệ tử thì ra lại là một số tặc phỉ tạo thành, giết thì giết, ngươi có tư cách gì xưng mình vì đệ tử Phật gia?
Lý Cửu Nguyệt nghiêm mặt nói, mắt hắn cảnh giác nhìn chằm chằm phật điện.
- Lý thí chủ hiểu lầm rồi, phật mà lão nạp tin khác với phật ngươi nói, lão nạp lúc trẻ tuổi đã tin phật này.
Thanh âm của Pháp Nguyệt hòa thượng bình tĩnh, hắn dùng ngón tay chỉ về phía tượng Phật tổ trong chính điện.
- Về sau đã phát sinh một số việc, lão nạp dần dần hiểu được, hắn không đáng để tín ngưỡng, mà là tin phật hiện tại.
- Không biết phật hiện tại mà Pháp Nguyệt phương trượng tin là gì?
Chu Phàm cười hỏi.
- Xà Phật Tự… Xà Phật Tự… Lão nạp tin tất nhiên là Xà Phật.
Sắc mặt Pháp Nguyệt nghiêm túc nói.
- Thì ra là một Tà Tăng còn không bằng Tiểu Phật Tự.
Lý Cửu Nguyệt rất phản cảm với loại người giả thần giả quỷ này, hắn cười lạnh châm chọc.
- Thế nhân không hiểu, tâm ta rất đau.
Pháp Nguyệt thở dài, không biện giải.
- Vì sao ngươi không trốn, ngươi đang đợi Xà Phật của mình tới à?
Chu Phàm lại hỏi vấn đề mà Pháp Nguyệt tránh không trả lời.
Chương 763 - Xà NhânVẻ cảnh giác trong mắt hắn không giảm, hắn nguyện ý ở đây nói chuyện phiếm với Pháp Nguyệt hòa thượng, chỉ là hai bên đang thăm dò lẫn nhau mà thôi.
- Chu thí chủ cảm thấy mình thắng à?
Pháp Nguyệt khẽ cười nói,
- Chu thí chủ không tiến vào, chắc cũng đoán được một chút, nhưng lại không như Chu thí chủ nghĩ, đối phó Chu thí chủ, căn bản không cần Xà Phật xuất thủ, một mình lão nạp là đủ rồi.
Lúc này Pháp Nguyệt mới chậm rãi xoay người lại, mặt hắn già nua phủ kín nếp nhăn, vô cùng khiếp người, nhưng chỗ cổ hắn có vô số đuôi rắn nhỏ đang không ngừng vặn vẹo, rất nhanh mặt hắn cũng không ngừng có từng cái đuôi rắn chui ra.
Cả khuôn mặt của hắn đều xuất hiện đuôi rắn run run.
Hắn há miệng, một con rắn từ trong miệng thò ra, miệng rắn đóng mở, thanh âm từ miệng rắn phát ra:
- Nên trốn là Chu thí chủ, chỉ là Chu thí chủ muốn chạy trốn cũng đã quá muộn rồi.
Cả tòa phật điện lờ mờ rung chuyển.
Phật điện rung rung, khiến Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Rắn… Vô số rắn từ cột, mái ngói, xà nhà, ngay cả là từ trong phật tượng của phật điện cũng có rắn chui ra.
Nói chui ra cũng không đúng, cột, mái ngói, xà nhà, tượng phật trong phật điện không ngờ đều từ đàn rắn các loại màu sắc biến ảo thành.
Cả tòa phật điện bắt đầu tan rã, rắn nhiều đếm không hết xuất hiện trên mặt đất, bò chung quanh Pháp Nguyệt, chúng không công kích các võ giả mã phu ở bên cạnh.
Sắc mặt Lý Cửu Nguyệt khẽ biến, bởi vì những rắn hoặc dài hoặc ngắn màu sắc khác nhau này có cùng một điểm chung, trên đầu rắn của chúng đều có vảy rắn đỏ như máu.
Vảy hoặc nhạt hoặc đậm hoặc to hoặc nhỏ, đồng thời số lượng cũng không đồng nhất, nhưng không có ngoại lệ đều có vảy màu đỏ.
- Là đàn Huyết Lân Xà cấp Hắc Du.
Sắc mặt Chu Phàm ngưng trọng, lạnh lùng nói.
Không chỉ là Chu Phàm, Lý Cửu Nguyệt cũng nhận ra.
Độc tố của Huyết Lân Xà cấp Hắc Du cũng bình thường, nhưng tốc độ bò lại nhanh hơn cả tốc độ của Bạo Phát Đoạn, hơn nữa răng rắn có lực cắn xé kinh người, có thể dễ dàng cắn thủng cả đồ sắt.
Một con Huyết Lân Xà đối với Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt mà nói thì không tính là gì, mấu chốt là nơi này có tới hơn vạn con Huyết Lân Xà.
Nếu như bị nhiều Huyết Lân Xà như vậy vây công, nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy da đầu ngứa ran rồi.
Có điều Chu Phàm hít một hơi thật sâu, ánh mắt hắn biến thành cực nóng, đàn Huyết Lân Xà cấp Hắc Du hơn vạn con, điều này đối với hắn mà nói là một cơ hội tuyệt hảo.
- Lý huynh, đợi lát nữa đánh nhau, ngươi bảo vệ tốt bản thân.
Hai mắt Chu Phàm nhìn chằm chằm đàn Huyết Lân Xà, đừng nói có chuyện cứu người, cho dù không có, hắn cũng sẽ không bỏ qua những Huyết Lân Xà này.
Lý Cửu Nguyệt nhìn thần sắc có chút hưng phấn đó của Chu Phàm, hắn nhướng mày nói:
- Chu huynh, hay là chúng ta trước tiên trốn đi đã, ngươi vào lúc như thế này đừng có phát bệnh.
Huyết Lân Xà ngẩng đầu thè lưỡi, con mắt rắn hình tam giác lạnh lùng nhìn về phía hai người Chu Phàm.
Chúng đang đợi mệnh lệnh của Pháp Nguyệt.
Nếu không phải vậy, chúng đã sớm tấn công tới rồi.
Đuôi rắn trên cổ, trên mặt Pháp Nguyệt không ngừng run run, cặp mắt già nua của hắn bình tĩnh mà lại mang theo một tia nghi hoặc, võ giả tên là Chu Phàm này đối mặt với đàn Huyết Lân Xà của hắn không chỉ không dẫn theo đồng bạn chạy trốn, dường như còn có vẻ rất hưng phấn?
Chẳng lẽ là hắn nhìn nhầm à?
Có điều hắn cũng không bận tâm, định hạ lệnh cho đàn Huyết Lân Xà công kích, dẫu sao cho dù là võ giả Tẩy Tủy Đoạn đối mặt với nhiều Huyết Lân Xà như vậy, cũng chỉ có nước bỏ chạy.
Ở trong mắt hắn, Chu Phàm tối đa chỉ là võ giả Tốc Độ Đoạn.
Chỉ là ngay khi Pháp Nguyệt định hạ lệnh, Chu Phàm cũng định xông lên, hai người đều ngừng lại.
Thanh âm cổ quái từ phía sau chính điện truyền đến.
Nếu phân biệt kỹ, có thể nghe ra đó là thanh âm vật nặng hạ xuống, ép gãy cành cây.
- Lý huynh, lui lại.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn đang cấp tốc lui về phía sau.
Lý Cửu Nguyệt cũng theo hắn lui xuống bậc điện, lúc này hai người mới đứng lại.
Sắc mặt Pháp Nguyệt trang nghiêm, hắn trong nhất thời cũng chẳng buồn để ý tới hai người Chu Phàm nữa, vội vàng xoay người nhìn về phía sau chính điện.
Có một bóng râm khổng lồ cao hai trượng xuất hiện trước mắt ba người.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, ở dã ngoại, tồn tại một nguyên tắc không tính là chuẩn xác trăm phần trăm, đó chính là thứ càng to lớn thì thường thường lại càng mạnh.
Bởi vì thứ càng to lớn, mục tiêu lại càng rõ ràng, sẽ bị đủ loại quái quyệt nguy hiểm ở dã ngoại tập kích, nếu không mạnh, vậy thì không thể sống sót nổi.
Bóng râm khổng lồ lại đi mấy bước, dưới ánh sáng trắng của hạt châu, bộ dạng của nó cũng trở nên rõ ràng.
Chương 764 - Xà Nhân (2)Đây là cự nhân hình người cao hai trượng, nó có tứ chi tương tự như nhân loại, chỉ là đầu của nó rõ ràng là đầu rắn xanh to lớn, trên người nó khoác da thú màu đen, bên hông đeo một con rắn to, rắn to vẫn còn sống, cặp mắt rắn màu đỏ đang chậm rãi chuyển động, thỉnh thoảng lại có lưỡi rắn màu đen thò ra thụt vào.
- Là Xà Nhân tộc.
Lý Cửu Nguyệt nhẹ giọng nhắc nhở Chu Phàm, trong mắt hắn lộ ra vẻ kiêng kị,
- Chẳng trách nơi này lại có nhiều Huyết Lân Xà như vậy, xem ra nó mới là chủ nhân của đàn Huyết Lân Xà.
- Nhìn chiều cao này, sợ rằng thực lực đã đạt tới cấp Huyết Lệ.
Xà Nhân của Xà Nhân tộc trước nay là thân thể càng cao thì càng mạnh, chiều cao của chúng cũng sẽ theo thực lực trở nên mạnh hơn mà cao lên.
- Ta nhớ rõ ngoài hoang dã của Lạc Thủy Hương không có sự tồn tại của Xà Nhân tộc.
Chu Phàm cũng ở trên sách đọc qua về chủng tộc trí quyệt nổi danh trong quái quyệt này.
Nhưng Lạc Thủy Hương không có lãnh địa của Xà Nhân tộc, nói cách khác Xà Nhân này là đến từ nơi khác.
Chu Phàm thở dài, hắn biết lần này phiền phức rồi, đừng nói giết đàn Huyết Lân Xà cứu những người đó, bọn họ dưới sự vây công của đàn Huyết Lân Xà cùng với Xà Nhân cấp Huyết Lệ, có thể toàn thân trở ra đã tốt lắm rồi.
Hắn chỉ có thể thầm chờ mong, thực lực của Xà Nhân cấp Huyết Lệ này không khủng bố như Ma Tổ.
Ngay khi Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt đang lờ mờ trở nên cảnh giác.
Đồng tử màu xanh dựng đứng của Xà Nhân cao hai trượng đó chỉ liếc hai người Chu Phàm một cái, sau đó tầm mắt của nó dừng lại trên người Pháp Nguyệt.
Vạn con rắn phát ra tiếng khè khè, đang hoan hô chủ nhân chân chính của chúng đã tới.
- Xà Phật vĩ đại, đây là tế phẩm ta chuẩn bị cho ngươi.
Pháp Nguyệt vui lòng phục tùng quỳ xuống lạy, dùng tay chỉ vào các võ giả đứng trong đàn rắn.
- Tốt lắm, Pháp Nguyệt, ngươi làm rất không tồi.
Thanh âm của Xà Nhân khàn khàn há miệng, trong miệng răng sắc bén dày đặc, đồng thời cũng có hai cái răng nanh.
Tiếng người nó nói ra có chút trúc trắc khó nghe.