Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 76 - Chương 76. Không Muốn Cược Mạng (2)

Chương 76. Không muốn cược mạng (2) Chương 76. Không muốn cược mạng (2)

Chu Phàm trầm mặc một chút, nói:

- Cần nhờ vận khí để cược mạng, đương nhiên sẽ có lúc cược mất mạng.

Lỗ Khôi cười khổ:

- Nhưng đối mặt với quái quyệt, chúng ta không thể không cược mạng, không thể không liều mạng.

Chu Phàm nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì nữa.

Lỗ Khôi lại khẽ lắc đầu, hắn từ trong lòng lấy ra một túi tiền đưa cho Chu Phàm,

- Bên trong là một trăm đồng tiền, ngươi đếm di.

- Không cần.

Chu Phàm trực tiếp cất túi tiền đi, một trăm đồng tiền mà thôi, Lỗ Khôi vẫn chưa đến mức làm ra loại chuyện tham ô này.

- Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi.

Trên mặt Lỗ Khôi lộ ra một nụ cười, hắn xoay người đi tới bên doanh địa đội tuần tra.

Nhìn bóng lưng có chút buồn bã của Lỗ Khôi đi xa, Chu Phàm mới lẩm bẩm:

- Ta không muốn cược mạng, nếu thật sự không được, bị bức phải cược mạng, vậy bài cũng phải lớn hơn đối phương.

Khi sắp về tới nhà, Chu Phàm cởi áo ngắn vải thô trên người xuống.

Vừa tiến vào trong nhà, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng đã xông tới, bọn họ nhìn thấy Chu Phàm để mình trần, hơi sửng sốt.

Chu Phàm vội vàng giải thích:

- Y phục dính chút máu, không muốn làm các ngươi sợ, dứt khoát cởi ra, có điều các ngươi yên tâm, đây không phải là máu của ta, ta không bị thương.

Sắc mặt Quế Phượng vẫn có chút khẩn trương, nói:

- Không sao là tốt rồi, A Phàm, chúng ta nghe nói đội tuần tra buổi chiều có người chết, là thật ư? Còn nữa, vì sao y phục của ngươi lại dính máu.

Chu Phàm đưa túi tiền cho Quế Phượng, trấn an:

- Là chết một người, nhưng ta không biết hắn, cũng không biết hắn là chết như thế nào, bên Lỗ đội trưởng tìm người hỗ trợ nhặt xác, ta nghe nói có tiền, tới hỗ trợ, tiền này chính là hỗ trợ nhặt xác được cấp, y phục cũng là bị dính máu vào lúc ấy.

Chu Phàm không dám nói thật, nếu để Quế Phượng biết mình buổi chiều trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, sau này nàng sẽ càng lo lắng hơn.

Quế Phượng cầm lấy túi tiền, hốc mắt lại đỏ lên,

- A Phàm, thi thể khiếp người như vậy, có khiến ngươi sợ không? Trong nhà không thiếu tiền, sau này đừng lại đi làm loại chuyện này nữa.

- Mẹ, không sao, chỉ là người chết mà thôi, không có gì mà phải sợ.

Chu Phàm chỉ lắc đầu cười nói.

Quế Phượng vẫn muốn nói gì đó, Chu Nhất Mộc nói:

- Được rồi, A Phàm cũng không phải trẻ con, trong lòng hắn có tính toán.

Quế Phượng mới không nhiều lời, mà là cầm tới một bộ quần áo cho Chu Phàm thay.

Sau khi ba người cơm nước xong, Quế Phượng lại dọn bát đũa, Chu Phàm muốn hỗ trợ, Quế Phượng lại không cho, nói để hắn nghỉ ngơi.

Nhìn Quế Phượng vào phòng bếp, sắc mặt Chu Nhất Mộc trở nên nghiêm túc, hắn thấp giọng nói:

- A Phàm, hôm nay tuần tra có phải gặp phiền phức gì không?

Chu Phàm không ngờ Chu Nhất Mộc lại nhìn ra, hắn hơi sửng sốt, có điều vẫn gật đầu thừa nhận.

- Vừa rồi khi ta cho chó ăn, thấy tứ chi của nó hơi run, trên người ngươi lại có máu, mới đoán được.

Chu Nhất Mộc khẽ thở dài,

- Ta biết ngươi là sợ mẹ ngươi quá lo lắng, cho nên không dám nói.

Chu Phàm cười khổ ngầm thừa nhận, hắn không ngờ là Lão Huynh làm lộ.

Chu Nhất Mộc lại có chút buồn bã nói:

- Có điều ngươi không sao là tốt rồi, ta cũng không hỏi tới cùng là đã xảy ra chuyện gì, dẫu sao ta với ngươi mẹ cũng không giúp được, chỉ là ngươi phải nhớ kỹ.

- Nếu đụng phải tình huống quá nguy hiểm, đừng cố kỵ tới hai người chúng ta, mau trốn đi, cho dù ngươi rời khỏi thôn, chúng ta cũng có biện pháp bảo hộ bản thân, ngoài thôn là nguy hiểm, nhưng cũng tốt hơn để lại mạng ở đội tuần tra.

Chu Phàm biết, nếu mình thật sự chạy khỏi đội tuần tra, trong thôn khẳng định sẽ không bỏ qua cho Chu Nhất Mộc và Quế Phượng, Chu Nhất Mộc nói như vậy, chỉ là hi vọng mình đừng có cố kỵ mà thôi.

Chu Phàm áp chế những tâm tư này, nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

- Cha, ngươi và mẹ đã giúp ta rất nhiều, nếu không có ngươi tìm Lão Huynh cho ta, hôm nay ta có thể đã mất mạng, thực sự tới lúc nguy hiểm, ta sẽ có chừng mực.

Quế Phượng từ phòng bếp đi ra, Chu Phàm và Chu Nhất Mộc mới ngừng nói chuyện, sau đó nói tới chuyện thoải mái hơn khác.

- A Phàm.

Khi nói chuyện, Sầu Hầu xông vào.

Chu Phàm đứng lên cười nói:

- Sầu Hầu, ngươi đã đến rồi à, ta đang chờ ngươi.

Chu Phàm dẫn Sầu Hầu ra, đây là hắn sợ Sầu Hầu nói chuyện lung tung, nói ra chuyện hôm nay.

Đến tiểu viện ở sau nhà, Sầu Hầu mới vội vàng nói:

- A Phàm, buổi chiều hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cộng sự của ngươi là bị quái quyệt giết à?

Chu Phàm không giấu giếm, kể lại chi tiết đầu đuôi gốc ngọn chuyện hôm nay cho Sầu Hầu nghe, dẫu sao Sầu Hầu cũng rất có thể sẽ đụng phải loại chuyện này.

Sầu Hầu nghe mà sắc mặt trắng bệch, thanh âm cũng có chút run rẩy nói:

- Thì ra là nguy hiểm như vậy, cũng chính là A Phàm, chứ nếu là ta đụng phải, khẳng định mất mạng rồi.

Bình Luận (0)
Comment