Chuong 1495: Vat boithuong (2)
Chuong 1495: Vat boithuong (2)Chuong 1495: Vat boithuong (2)
Chuong 1495: Vat boi thuong (2)
Chu Tiểu Miêu hơi ngẩn ra, sau đó cả giận nói:
- Đây là ngươi tự tìm chết.
Thân là tu sĩ trình độ cao nhất cảnh giới tuyệt diệu, loại con kiến như Chu Phàm nói muốn khiêu chiến nàng, Chu Tiểu Miêu đương nhiên sẽ cảm thấy phẫn nộ.
- Ngươi không cần quan tâm ta có phải tự tìm chết hay không?
Chu Phàm bình tĩnh nói:
- Ta muốn khiêu chiến ngươi, không phải ngươi rất hiếu chiến à? Sợ không có ai luận bàn cùng ngươi sao? Ta đánh cho ngươi nôn mới thôi.
Chu Tiểu Miêu cảm thấy việc này rất không đúng, nhưng muốn nàng lùi bước trước mặt tiểu bối như vậy, nàng tuyệt đối không chịu, mà là lạnh lùng nói:
- Năm ngàn con sâu xám lớn một lần, ngươi có nhiều sâu xám lớn như vậy sao?
- Không có.
Chu Phàm thẳng thắn cười nói:
- Nhưng không phải có thể nợ à? Ta nợ trước, về phần nợ bao lâu mới có thể trả hết, ta không thể nói chắc được.
- Kỳ thật ta nghĩ ngươi sắp quên một quy tắc rất quan trọng trong bồi luyện của người dẫn dắt, ta muốn khiêu chiến ngươi, ngươi chỉ có thể chấp nhận.
Chu Tiểu Miêu ngây ra một thoáng, quả thật có một quy tắc như vậy, quy tắc này lúc ban đầu thiết lập là để người lên thuyền trưởng thành tốt hơn, xem như là một loại ước thúc phòng ngừa người dẫn dắt loại hình bồi luyện ăn bơ làm biếng.
Nàng đã suýt quên rồi, bởi vì chưa từng có người lên thuyên nào dám tìm chết khiêu chiến người dẫn dắt loại hình bồi luyện có thể động thủ như nàng.
Không có việc gì ai lại muốn bị người ta giết chết?
Cảm giác bị giết cũng không dễ chịu gì.
Trước giờ chỉ có người dẫn dắt sau bảy ngày yêu cầu bắt đầu bồi luyện, mà không có người lên thuyên nào dám tự dưng khiêu chiến người dẫn dắt.
Chu Phàm làm như vậy rất không tâm thường, vì sao hắn lại dám làm như vậy? Làm như vậy thì có lợi ích gì?
Không thể nghĩ thông, càng nghĩ Chu Tiểu Miêu càng thấy phiền, nàng lạnh lùng nhìn Chu Phàm nói:
- Ngươi đã muốn tìm chết, cho dù không có sâu xám lớn, ta cũng thành toàn cho ngươi, nhưng sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay đâu, mỗi lần ngươi dám khiêu chiến ta, ta đều phải giết chết ngươi mới bỏ qua.
- Vậy cũng chưa chắc, nói không chừng là ta đánh bại ngươi thì sao? Dẫu sao ta đã có vũ khí bí mật của ta mà thuyên cấp cho.
Chu Phàm cười nói.
- Vũ khí bí mật của lão thất phu thuyền cho ngươi?
Trong mắt Chu Tiểu Miêu tỏa ra cực nóng cực nóng,
- Như vậy rất tốt, ta cũng muốn xem thứ nó đưa có thể mạnh thế nào?
Nguyên tắc bồi luyện là người dẫn dắt không thể sử dụng khí cụ vượt cấp người lên thuyền, nhưng nếu người lên thuyền có khí cụ lợi hại, người dẫn dắt cũng có thể sử dụng khí cụ ngang cấp.
Cho nên Chu Tiểu Miêu không hề sợ hãi, ngược lại là tràn ngập chờ mong.
Chu Phàm có chút tò mò hỏi:
- Ngươi từng thấy bộ dạng của thuyền rồi à? Vì sao gọi nó là lão thất phu?
- Chưa từng thấy, nhưng nó ở trong mắt ta chính là một lão đầu tử đáng giận.
Chu Tiểu Miêu căm hận nói,
- Nếu không vì nó, ta sẽ không bị vây trên chiếc thuyền rách này.
Thì ra là đoán mò Chu Phàm có chút thất vọng.
Chu Tiểu Miêu không để ý tới Chu Phàm và Thực Phù nữa, ngồi ở mép thuyền nhìn mặt sông màu xám, cũng không biết nàng đang nghĩ gì?
Mà hai cha con Chu Phàm thì ngồi nói chuyện một lúc, thời gian vừa đến, đồng loạt biến mất khỏi thuyền.
Lúc trước Thực Phù có thể ở lâu một lúc, là vì Triệu Nhã Trúc đã trả một cái giá cực đắt, Triệu Nhã Trúc ngủ say, Chu Tiểu Miêu không giữ nàng lại, nàng tất nhiên không thể tiếp tục ở lại.
Chu Tiểu Miêu xoay người, nàng ngẩng đầu nhìn huyết cầu giống như không có bất kỳ biến hóa gì.
Nhưng kỳ thật huyết câu nhiều năm như vậy đều đang to ra, chỉ là chậm chạp khiến người ta khó có thể phát hiện.
Mỗi khi một người lên thuyền chết đi, thi hài của người lên thuyền sẽ trở thành một bộ phận của huyết cầu, cũng không biết có bao nhiêu người lên thuyền chết rồi mới hình thành được huyết cầu khổng lồ như vậy.
- Gia tăng một người phụ tá thì sao?
Chu Tiểu Miêu nhẹ giọng lẩm bẩm: - Lão thất phu ngươi, khẳng định là cố ý.
- Đừng vọng tưởng ta sẽ giúp bọn họ.
Sắc mặt Chu Tiểu Miêu lạnh lùng. ...
Khi Chu Phàm tỉnh lại, thân thể hắn không cảm thấy bất kỳ đau đớn gì, nhưng nhân hồn lại giống như chịu trùng kích.
Hắn lắc lắc đầu, nhìn vai trái của mình, trên vai trái không có thương tích gì.
Hắn mới triệt để yên tâm, xem ra ở trên thuyên bất kể bị thương nặng thế nào cũng không Sao.
Sắc mặt hắn ngưng trọng, tối nay nếu hắn khiêu chiến Chu Tiểu Miêu, với tính tình của Chu Tiểu Miêu mà hắn phỏng đoán, Chu Tiểu Miêu khẳng định sẽ không chút do dự giết chết hắn.
Vừa nghĩ tới sẽ bị giết chết. .. Khóe miệng Chu Phàm giật giật.
Nhưng hắn không có cách nào, hắn chỉ có thể nỗ lực mà làm.
Nếu không thể đánh bại Chu Tiểu Miêu, Chu Tiểu Miêu vĩnh viễn sẽ không giúp hắn.
Cho dù cuối cùng không thể đánh bại Chu Tiểu Miêu.
Chu Phàm nhớ tới hạt châu thuyền cho hắn, mặt lộ dị sắc không nhịn được cười khẽ một tiếng.