Chuong 1494: Vat boithuong
Chuong 1494: Vat boithuongChuong 1494: Vat boithuong
Chuong 1494: Vat boi thuong
Chu Tiểu Miêu nói với vẻ khinh thường đối với những lời này của Chu Phàm:
- Cái này thì tùy ngươi, chỉ cần ngươi nợ ta sâu xám lớn, sâu xám lớn trong quả cầu lưu ly này ngươi không thể động vào, ngươi không thu tập sâu xám lớn, vậy không thể câu cá.
- Người lên thuyền chống cự tiêu cực giống như ngươi, ta thấy rất nhiều rồi, nhưng bọn họ có thể kiên trì bao lâu?
- Ta lại tích lũy được không ít sâu xám lớn, một hai kẻ chống cự tiêu cực đối với ta căn bản không ảnh hưởng.
Chu Phàm chất vấn:
- Chỉ có một hai sao? Sâu xám lớn chính là người lên thuyền mạo hiểm tính mạng liệp sát quái quyệt mà có, lại mỗi bảy ngày đều phải tặng cho ngươi năm ngàn con sâu xám lớn, đây có lẽ tương đương với hơn một nửa lợi nhuận, ai nguyện ý làm loại chuyện ngu xuẩn này.
- Không muốn thì sao?
Trên mặt Chu Tiểu Miêu lộ ra vẻ giêu cợt:
- Ta cũng không nguyện ý bị nhốt ở đây mà? Nhưng còn không phải vẫn bị nhốt à, chỉ cần ở ngoại giới, bọn họ không thể đạt được tài nguyên tốt như vậy, cũng chỉ có thể liều mạng đi kiếm sâu xám lớn.
- Cho nên sâu xám lớn ta có thể có được là nhiều hơn ngươi.
Chu Phàm thở dài một tiếng, người dẫn dắt loại hình bồi luyện này không khỏi quá khó giải quyết, không hợp tác thì cũng thôi, nàng còn có thể đánh hắn, mà có thể đánh hắn thì cũng thôi, còn lấy sâu xám lớn của hắn.
Bảo hắn chơi làm sao được?
- Đúng rồi, có lẽ ta có thể thương lượng với thuyền sửa một lại quy củ một chút.
Chu Phàm nhẹ giọng lẩm bẩm.
Lỗ tai Chu Tiểu Miêu rất thính, nàng cười khẩy nói:
- Ngươi cho rằng lão thất phu đó là con trai của ngươi à? Ngươi bảo nó làm gì thì nó sẽ thì làm cái đó?
- Đó là ngươi vừa tỉnh lại, không hiểu quan hệ của ta và thuyền.
Chu Phàm không để ý tới Chu Tiểu Miêu nữa, mà là nhìn chằm chằm giáp bản nói:
- Thuyền, quy củ của người dẫn dắt loại hình bồi luyện này đã sớm không ổn, đây đâu phải là luận bàn dạy dỗ người lên thuyền, đây hoàn toàn là muốn đánh tới chết, còn lấy sâu xám lớn của ta, ngươi sửa quy củ này một chút, được không?
Thực Phù ngược lại là lòng đầy hi vọng nhìn Chu Phàm, lúc trước nàng đã tận mắt nhìn thấy thuyan giúp Chu Phàm.
Chu Tiểu Miêu chú ý thấy biểu cảm của Thực Phù, nàng nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác không ổn.
Chu Phàm trầm mặc ngồi nghe thuyền nói.
Sau khi Chu Tiểu Miêu áp chế cảm xúc bất an mạc danh kỳ diệu lúc ban đầu, mắt mang theo vẻ châm biếm nhìn Chu Phàm.
Mày nhăn lại của Chu Phàm lại giãn ra.
Hắn vẫn không mở miệng nói chuyện, một dòng sương mù bay về phía hắn, Chu Phàm vươn tay ra tóm lấy, sương mù rất nhanh hóa thành hạt châu to bằng mắt người.
Hạt châu có từng dòng sương mù hiện ra theo hình xoắn ốc.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Chu Tiểu Miêu nhìn hạt châu lưu ly đó, nàng hơi nhướng mày, bởi vì nàng không nhận ra thứ này.
Khí cụ Thế gian nhiều tới đếm không hết, nhưng với nhãn lực kiến thức của nàng có lẽ sẽ không nói ra được tên của khí cụ, nhưng chỉ cần một khí cụ đặt ở trước mắt nàng, cho dù là khí cụ mới sáng tạo ra, nàng cũng có thể đoán ra được tám chín phần mười tác dụng của nó.
Điều này chủ yếu căn cứ vào phù văn hoặc tài liệu của khí cụ để phán đoán.
Chỉ là hạt châu đó nàng lại nhìn không hiểu, nhưng nàng lờ mờ cảm thấy có chút đặc thù.
- Đây là thuyền đưa cho ngươi à? Là cái gì vậy?
Chu Tiểu Miêu thản nhiên hỏi.
- Muốn biết à?
Chu Phàm nhìn hạt châu trong tay cười khe một tiếng:
- Nếu muốn biết, ngươi có thể dùng Tiểu Miêu Tam Thức của ngươi để đổi.
Chu Tiểu Miêu cười nhạo nói:
- Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, nếu ngươi không muốn nói, vậy thôi, thuyên đáp ứng ngươi thay đổi quy tắc à?
- Không, nó không chịu.
Trên mặt Chu Phàm không hề lộ ra vẻ thất vọng, hắn ném hạt châu lưu ly đó vào trong miệng, nuốt xuống,
- Cho nên nó cho ta hạt châu này để bồi thường.
Chu Tiểu Miêu nhìn Chu Phàm nuốt hạt châu, nàng nhíu mày, bởi vì bất kể là khí cụ câu cá đạt được hay là khí cụ trong tay người dẫn dắt có được đều là phải lấy ra bên ngoài mới dùng được. Giống như hạt châu này bị Chu Phàm trực tiếp nuốt xuống, chẳng lẽ là khí cụ sử dụng ở trên thuyền, nếu phải thì có tác dụng gì?
Thực Phù cũng mắt lộ vẻ tò mò nhìn Chu Phàm, có điều nàng thông minh không hỏi, bởi vì chuyện này không thể nói với Chu Tiểu Miêu, nếu nàng hỏi, cho dù Chu Phàm lén lút nói với nàng, với thân thông của Chu Tiểu Miêu, nói không chừng cũng có thể nghe trộm được, nếu là như vậy, sẽ rất bất lợi đối với Chu Phàm.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười hỏi Chu Tiểu Miêu:
- Ngươi sợ rồi à?
- Ta sợ gì?
Chu Tiểu Miêu cười lạnh nói:
- Bởi vì thuyền cho ngươi một hạt châu rách sao?
Nụ cười trên mặt Chu Phàm dần dần thu liễm nói:
- Không cần đợi thêm bảy ngày, bắt đầu từ đêm mai, mỗi một đêm ta đều sẽ khiêu chiến ngươi.
- Khiêu chiến ta?