Chương 1497: Đỗ Ne muốn quyết đấu với Chu Phàm (2)
Chương 1497: Đỗ Ne muốn quyết đấu với Chu Phàm (2)Chương 1497: Đỗ Ne muốn quyết đấu với Chu Phàm (2)
Chương 1497: Đỗ Ne muốn quyết đấu với Chu Phàm (2)
- Đỗ huynh, ta còn có việc phải làm.
Chu Phàm xoay người muốn đi.
Chỉ là Đỗ Nê rất nhanh đã cản hắn lại, mặt lộ vẻ giận dữ nói:
- Chu Phàm, có phải ngươi cảm thấy trình độ ta thấp, khinh thường trao đổi với ta không?
- Ta không.
Chu Phàm cố nén xung động muốn ôm mặt, nếu biết, hắn sẽ không viết ra bài thơ hoa cúc đó.
- Đừng nói nữa, ta muốn quyết đấu với ngươi.
Đỗ Nê trầm giọng nói.
Chu Phàm bất đắc dĩ nói:
- Ngươi không phải đối thủ của ta.
- Vậy cũng chưa chắc.
Đỗ Nê từ trong phù đại lấy ra một ống trúc tròn.
Hắn mở nắp ống trúc, bên trong ống trúc có mấy chục tờ giấy trắng gập lại, hắn chỉ vào giấy trắng nói:
- Rút đi.
- Rút gì?
Chu Phàm hơi sửng sốt.
Đỗ Nê đương nhiên nói:
- Đương nhiên là rút đề thi, bên trong có mấy chục đề thi ta đã chọn lựa kỹ càng, ngươi chọn một, ở chúng ta ngay tại chỗ làm thơ tỷ thí cao thấp
Ta còn tưởng rằng là luận võ, không ngờ là đọ viết thơ... Lúc này Chu Phàm mới hiểu ra, hắn cười khổ nói:
- Đỗ huynh, lần đó viết thơ chỉ là hành động bất đắc dĩ, ta thật sự không thích viết thơ, ngươi tha cho ta đi.
- Không được.
Đỗ Nê kiên định nói:
- Hoặc là Chu huynh ở lại thảo luận viết thơ với ta, hoặc là Chu huynh viết thơ đánh bại ta, ta dám chơi dám chịu, sẽ không làm phiền Chu huynh nữa, bằng không, ta mỗi ngày sẽ quấn lấy Chu huynh.
Ngươi đây đâu phải là người đọc sách, rõ ràng chính là một kẻ vô lại, Chu Phàm tức đến ngứa răng, nhưng Đỗ Nê này là đệ tử của Trọng Điền, hắn lại không thể thật sự vì việc nhỏ này mà đả thương Đỗ Nê, hắn thở dài một tiếng, chỉ có thể thuận tay rút ra một tờ giấy.
Hắn không thể nói thật thơ của mình thế nào, một khi đã như vậy, cứ tùy tiện rút một tờ, thua Đỗ Nê cũng được, như vậy Đỗ Nê chắc sẽ biết hắn là trình độ gì, biết thơ đó là thế nào, sẽ không quấn lấy hắn lãnh giáo thi từ nữa.
Chu Phàm mở tờ giấy ra nhìn một cái, yêu câu là dùng khuê oán làm trung tâm, sáng tác một bài thơ.
Sau khi Chu Phàm, xem xong, lại đưa cho Đỗ Nê.
- Không ngờ rút quất trúng đè khuê oán này.
Đỗ Nê hơi sửng sốt.
Khuê oán là một tiểu loại của thi từ, bình thường chỉ có một số nữ tử khô thủ khuê phòng thích viết một số thi từ như vậy để giải sầu, đương nhiên cũng có một số thi nhân yêu thích loại này.
Đỗ Nê nói muốn đọ thơ với Chu Phàm, nhưng hắn vẫn rất công bằng, đề thi lựa chọn cũng không nghiêng về mình, mà là bao hàm các lĩnh vực.
Vì vậy mới có thơ khuê oán này.
Trên mặt Đỗ Nê lộ ra vẻ hưng phấn, càng là đề thơ ít được hú ý, lại càng có thể nhìn ra trình độ chân chính của một người.
Hắn lấy ra hai phần giấy bút đã chuẩn bị trước, đưa một phần cho Chu Phàm, một phần để lại cho mình.
- Chúng ta hiện tại bắt đầu, lấy mười lăm phút làm thời gian, ai viết nhanh hơn hay hơn đương nhiên là đệ nhất.
Đỗ Nê bắt đầu đau đầu suy nghĩ.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ quái dị, hắn cảm thấy mình có chút ngứa tay.
Là một người xuyên qua, kỳ thật thơ Chu Phàm còn nhớ không tính là nhiều, nhưng là một người từng được nhận giáo dục nhất định, vẫn nhớ được mấy bài thơ.
Hắn thở dài một tiếng, đúng là muốn thua cũng khó.
Đã có thể không thua, không sợ hãi nữa, hắn cũng không định thua.
Chu Phàm nhấc bút, liền mạch lưu loát viết ra bìa thơ đó.
Sau khi Viết xong, Chu Phàm có chút tiêu sái ném lại bút rời đi.
Nhưng Đỗ Nê đang khổ tư nhìn bóng lưng của Chu Phàm vội vàng hô:
- Chu huynh, ta còn chưa viết mà.
Chu Phàm cũng không quay đầu lại nói: - Đỗ huynh, nếu ngươi có thể viết ra thơ hay hơn ta, tùy thời có thể tới tìm ta tham thảo thi từ, bằng không sau này đừng đến làm phiền ta nữa.
Đỗ Nê có chút không phục, cho dù ngươi viết nhanh, nhưng sao dám khẳng định là ngươi thắng?
Đỗ Nê cầm lấy thơ trên bàn đọc.
Thanh thanh mạn
Tâm tầm mich mịch,
Lãnh lãnh thanh thanh,
Thê thê thảm thảm thích thích.
Sạ noãn hoàn hàn thì hậu,
Tối nan tương tức.
Tam bôi lưỡng trản đạm tửu,
Chẩm địch tha van lai phong cấp!
Nhạn quá dã,
Chính thương tâm,
Khước thị cựu thì tương thức.
Mãn địa hoàng hoa đôi tích,
Tiều tuy tổn,
Như kim hữu thuy kham trích?
Thủ trước song nhị,
Độc tự chẩm sinh đắc hắc!
Ngô đồng cánh kiêm tế vũ,
Đáo hoàng hôn, điểm điểm trích trích.
Giá thứ đệ,
Chẩm nhất cá sầu tự liễu đắc.
(Tìm tìm kiếm kiếm,
Lạnh lạnh lùng lùng,
Thê thê thảm thảm rầu rầu.
Thời tiết chợt ấm lại chợt lạnh,
Rất khó nghỉ ngơi.
Đôi ba chén rượu nhạt, Làm sao chống lại được lúc gió mạnh ve đêm. Nhạn bay qua,
Chính là lúc lòng buồn thương,
Là người đã biết nhau thuở xưa.
Đầy đất hoa vàng chất đống,
Rất tiêu tuy,
Bây giờ đâu còn có ai chịu hái hoa?
Ở mãi bên cửa sổ,
Một mình thế nào mà trời đã tối đen.
Cây ngô đồng lại thêm mưa nhỏ,
Đến hoàng hôn, từng giọt nước rơi.
Tình cảnh này,
Một chữ "sầu" làm sao có thể nói rõ hết được. )