Chương 1498: Tuyên dương
Chương 1498: Tuyên dươngChương 1498: Tuyên dương
Chuong 1498: Tuyen duong
Sau khi Đỗ Ne đọc xong, đầu tiên là nhíu mày:
- Thanh thanh mạn? Vì sao ta trước giờ chưa từng thấy tên điệu như vậy? Tên điệu mới ra à?
Tên điệu là một loại tên được làn điệu chế thức, có cách thức và thanh luật cố định, quyết định tiết tấu và âm luật của từ.
Từ là căn cứ vào làn điệu cố định để truyền, lựa chọn tên điệu quyết định tiết tấu và âm luật của một bài từ.
Nhưng Đỗ Nê rất nhanh liền đắm chìm trong cân nhắc về bài từ này, khi suy nghĩ không khỏi hốc mắt ửng đỏ, hắn có chút ngượng ngùng nhìn xung quanh không có ai một chút, mới từ trong cảm xúc hồi thần lại.
Hắn đã rất lâu rồi không bị một bài từ làm cảm nhiễm tâm cảnh, điều này khiến hắn đứng trâm mặc một lúc, mới thở dài nói:
- Cho dù bỏ qua tên điệu chưa từng thấy này, bài từ này viết thật sự là quá hay.
- Ai oán đau khổ của Khuê oán, cảm xúc buồn thương giống như khảm vào trong mỗi một chữ, tâm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích...
Hắn cúi đầu đọc kỹ một lần, sau khi đọc xong trên mặt lại lộ ra vẻ chua chát:
- Chẳng trách Chu huynh dám nói nếu vậy, từ khuê oán như vậy cho dù ta nghĩ một trăm năm cũng không viết ra được, thi từ tài khí của Chu huynh đúng là khoáng cổ tuyệt kim.
- Hơn nữa thời gian ngắn như vậy đã đề bút viết thành, giống như không cần nghĩ vậy, nếu không tận mắt nhìn thấy, ta còn tưởng rằng là tác phẩm của một phụ nhân lớn tuổi cô đơn chiếc bóng.
- Chẳng trách Chu huynh khinh thường thảo luận thi từ với ta, một bài đài hoa cúc, hiện tại lại một bài từ thanh thanh mạn, tâm tâm mịch mịch, thi tài như vậy đã định trước là không ai đủ tư cách thảo luận thi từ với Chu huynh, ta còn tự cho mình siêu phàm, đúng là mất mặt...
Đỗ Nê vừa kinh thán vừa cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Có điều rất nhanh Đỗ Nê lại có chút kỳ quái nghĩ:
- Nhưng Chu huynh một mực thanh danh không hiện, trừ đài hoa cúc và thanh thanh mạn, tầm tầm mịch mịch ra, không thấy có bất kỳ tác phẩm nào, với tài hoa của Chu huynh khẳng định là muốn viết thì viết, tùy thời có thể lưu lại vô số thi từ truyền lại đời sau.
Đỗ Nê nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên nhớ tới lời Chu Phàm từng nói, triệt để ngây ra,
- Chu huynh nói hắn không thích viết thi từ, chẳng lẽ là thật, nếu là như vậy, cũng không kỳ quái.
Đỗ Nê khó hiểu: - Vì sao Chu huynh không thích thi từ, người đọc sách sao có thể không thích thi từ?
Hắn nghĩ đến đây lại giật mình, hắn nhớ tới Chu Phàm vốn không phải là người đọc sách thuần khiết.
- Thế đạo này quái quyệt hoành hành, nhưng không phải không có võ giả bảo hộ bình an, hơn nữa lúc tu hành bình thường có thể đọc sách viết thơ, giống như ta hoàn toàn không chậm trễ cái nào.
- Không được, Chu huynh đây là đi vào ngã rẽ rồi, rõ ràng tài văn chương hơn xa thiên phú võ giả của hắn, vì sao lại vứt bỏ thi từ mà chỉ chuyên tâm tu võ?
Đỗ Nê oán hận nói:
- Ta phải nghĩ cách khiến Chu huynh quay lại chính đạo mới được.
Đỗ Nê suy nghĩ, rất nhanh hai mắt hắn sáng lên,
- Chỉ cân Chu huynh có danh khí trên thi từ, cũng được nếm thử lợi ích danh khí, chắc rất nhanh có thể trở lại chính đạo của thi từ, ta phải truyền ra bài thơ này thay Chu huynh.
Đỗ Nê trước nay là tính cách đã nói là làm.
Hắn cầm lấy bài từ này, trước tiên đi cho giáo tập giáo thụ thích thi từ trong thư viện đọc một lượt.
Lão sư của trong thư viện luôn chia làm hai loại văn chức và võ chức, mỗi bên chiếm một nửa giang sơn.
Lão sư văn chức cũng không phải là loại tay trói gà không chặt, thậm chí có không ít người tu vi võ đạo lợi hại, nhưng bọn họ thích thi thư, mới trở thành lão sư văn chức.
Khi nhìn thấy bài Thanh Thanh Mạn này, sau khi đánh giá ra cảm xúc sầu não của bài từ, đều khen ngợi bài từ này, vẻ mặt vui mừng như lấy được chí bảo.
Nhưng sau khi nghe Đỗ Nê nói rõ ngọn nguồn, đều vẻ mặt oán giận.
- Đại tài thi từ như vậy sao có thể lãng phí?
Các Lão sư văn chức đều nói những lời tương tự.
Đỗ Nê liên tục gật đầu nói:
- Đúng vậy đúng vậy, cho nên kính nhờ các sư phụ tuyên dương nhiều hơn cho Chu huynh, để Chu huynh biết có rất nhiêu người thích thi từ của hắn, xem Chu huynh có thể quay đầu là bờ không.
- Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ đọc to bài từ này trên lớp học, các học sinh không học thuộc thì không thể tan lớp.
Các sư phụ hứa như vậy.
Sau khi Đỗ Nê tuyên truyền một lần trong thư viện, hắn lại kéo một vị sư huynh rời khỏi thư viện. Đỗ Ne bình thường rất ít ra khỏi thư viện, vi sư huynh hắn dẫn theo bình thường rất thích tham gia các loại thi hội từ hội của văn nhân.
Cao Tượng Thành an toàn hơn nơi khác, có thư viện và rất nhiều thế gia cũng càng có khí tức văn nhăn, quái quyệt ở bên ngoài, võ đạo đương nhiên quan trọng, nhưng luôn có cao tâng thích một số hoạt động cao nhã mà nhân sĩ ở tâng dưới cùng không thể chạm đến.