Chương 1499: Người hiểu ta
Chương 1499: Người hiểu taChương 1499: Người hiểu ta
Chương 1499: Người hiểu ta
Đây là một loại tượng trưng cho thân phận.
Tụ hội thi từ chính là như vậy.
Đỗ Nê dẫn theo vị sư huynh này, chính là để dẫn hắn tham gia tụ hội thi từ.
Phương pháp tuyên truyên của Đỗ Nê rất thô bạo đơn giản.
Sau khi hắn đến một tụ hội một thi từ, cũng không có ai nhận ra hắn, hắn chờ sau khi có người viết một bài thơ, mượn đọc một lần, sau đó hô lên:
- Rác rưởi, khó coi, không bằng trẻ con ba tuổi, thế mà cũng dám lấy ra à?
Đỗ Nê xưa nay luôn nói thẳng, tác giả bài thơ không phục tất nhiên phản bác, sau khi Đỗ Nê dùng một phen ngữ khí chanh chua nhưng lại đánh giá đúng chỗ, bị bác bỏ cho á khẩu không nói được gì.
- Ngươi nói thì lợi hại, nhưng có thể viết ra được thứ gì?
Người viết thi từ cuối cùng thường thường chỉ có thể hầm hầm nhìn Đỗ Nê.
Nếu không phải trên tụ hội thi từ động thủ là bất nhã, luôn sẽ bị người ta khinh bỉ, bọn họ đã sớm muốn đánh Đỗ Nê trước mắt thành đầu heo.
Nhưng trên thực tế may mà bọn họ không động thủ, bằng không người biến thành đầu heo sẽ là bọn họ.
Đỗ Nê chỉ chờ bọn họ hỏi, hắn cười ha ha nói:
- Ta cũng tự hiểu lấy mình, biết mình trình độ thấp, không dám viết, nhưng Chu hoa cúc lại có tác phẩm mới, chư vị xem thử tác phẩm mới này, ta đoán các ngươi từ giờ sẽ không dám viết thơ làm từ nữa.
Nói xong Đỗ Nê lấy ra bài Thanh Thanh Mạn lớn tiếng đọc to.
Dưới sự tuyên truyền của thư viện và Đỗ Nê.
Thanh Thanh Mạn Tâm Tầm Mịch Mịch rất nhanh đã được lưu truyền trong gia đình phú quý Cao Tượng Thành, đồng thời cũng nhanh chóng khuếch tán tới tâng lớp dân thường ở phố phường.
- Ngươi nghe chưa? Chu hoa cúc lại ra tác phẩm mới rồi.
Một thư sinh trong trà lâu hưng phấn nói với đồng bạn.
- Ngươi nghe chưa? Khôi Thủ văn võ song toàn đó của Lớp chữ Giáp lại... Ra tác phẩm mới rồi.
- Ngươi nghe chưa?
- Được rồi, ngươi đừng nói nữa, ta đã biết Khôi Thủ lớp chữ Giáp đó lại viết một bài khuê oán từ.... Một nha hoàn bước nhanh vào trong tiểu viện, nàng giơ tờ giấy trong tay nói với một quý phụ nhân vẻ mặt gầy gò,
- Phu nhân, lại có người viết một bài từ hay lắm, Trương phu nhân bảo ta đưa tới cho ngươi.
- Trong thành biết viết thi từ chỉ có một nhúm người, phong cách thi từ của bọn họ ta đã xem chán rồi, có thể viết ra được thi từ gì hay?
Quý phụ nhân đó không quá cảm thấy hứng thú, nàng nói khẽ.
- Nhưng Trương phu nhân nói viết rất khá.
Nha hoàn đó không biết chữ, nàng ngây ra một thoáng nói:
- Trương phu nhân nói là Khôi Thủ của lớp chữ Giáp thư viện viết.
Lúc này quý phụ nhân mới ngẩng đầu kinh ngạc nói:
- Chính là vị Chu hoa cúc đó à, bài thơ hoa cúc hắn viết rất khí phách, hắn là viết từ gì?
Quý phụ nhân nhận lấy từ trong tay nha hoàn nhẹ giọng đọc:
- Tâm tâm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích...
Câu đầu tiên đã khiến cho quý phụ nhân thất thanh, nàng bình tĩnh nhìn chằm chằm câu đầu tiên không đọc tiếp, qua một hồi lâu mới điều chỉnh được tâm tình tiếp tục đọc.
- Thời tiết chợt ấm lại chợt lạnh, rất khó nghỉ ngơi. Đôi ba chén rượu nhạt, làm sao chống lại được lúc gió mạnh vê đêm?
Đoạn thời gian trước thu đông thay đổi, thời tiết thất thường, chính là lúc chợt ấm lại chợt lạnh, giấc ngủ của nàng hốt hoảng, luôn khó có thể chợp mắt, câu từ này giống như đọc ra tâm tình của nàng.
- Nhạn bay qua, chính là lúc lòng buồn thương, là người đã biết nhau thuở xưa... Tình cảnh này, một chữ "sầu" làm sao có thể nói rõ hết được.
Sau khi đọc xong, quý phụ nhân ngẩn ngơ, không nói gì.
Nha hoàn ở bên cạnh quan tâm vội vàng nói:
- Phu nhân, sao ngươi lại khóc?
Quý phụ nhân mới hồi phục lại tinh thân, phát hiện mình sớm đã lệ đây hai má, nàng lau nước mắt, nhưng nước mắt có như thế nào cũng không kìm được.
Nha hoàn sợ quá, chỉ có thể cùng khóc rống rơi lệ với quý phụ nhân yêu nàng nhất.
Những năm trước, tướng công của quý phụ nhân chết đi trong một lần tai nạn quái quyệt dẫn phát trong thành, từ đó về sau, quý phụ nhân buồn bực không vui.
Sau khi khóc xong, quý phụ nhân dường như cảm thấy thoải mái hơn không ít, nàng oán trách:
- Nha đầu ngốc này, ta khóc thì ngươi nên khuyên nhủ ta, sao ngược lại đi khóc cùng? Nha hoàn đã khóc tới đỏ cả mũi bật cười, lại không biết nên nói gì.
Quý phụ nhân không để ý đến nha hoàn, nàng chỉ cúi đầu đọc tờ giấy đã ướt nhẹp vì nước mắt, lại có chút nghẹn ngào nói:
- Người hiểu ta chỉ có Chu hoa cúc.
Một màn như vậy phát sinh ở chỗ không ít quý phụ nhân cô đơn chiếc bóng của Cao Tượng Thành, các quý phụ nhân đọc xong hoặc hốc mắt đỏ ửng hoặc lặng lẽ rơi lệ hoặc cất tiếng khóc rống.
Lại bởi vì hai bài thơ đều có hoa cúc, các thư sinh trong thành đều cho rằng Chu Phàm thiên vị hoa cúc, danh hào Chu hoa cúc càng lúc càng lưu truyền. ...