Chương 1500: Người hiểu ta (2)
Chương 1500: Người hiểu ta (2)Chương 1500: Người hiểu ta (2)
Chuong 1500: Nguoi hieu ta (2)
Tất cả những điều này Chu Phàm đều không rõ, sau khi hắn tiến vào tàng thư các của thư viện, không thấy ra nữa, tàng thư các chia làm ba tầng, trong đó tâng thứ nhất chứa đều là một số thư tịch văn học thi từ kinh phú có thể tùy ý ra vào.
Thư tịch ở tâng thứ hai vừa có thi từ kinh phú cũng có một số thư tịch loại võ đạo cơ bản.
Tầng thứ ba thì đều là một số công pháp võ kỹ võ đạo quan trọng mà lại không cho phép truyền ra ngoài cùng với một số tri thức thư tịch vô cùng quý hiếm.
Tầng thứ nhất cho phép học sinh bình thường của thư viện tùy ý ra vào, tâng thứ hai và tầng thứ ba thì cân quyền hạn mới có thể vào, trong đó tiến vào tầng thứ ba là nghiêm khắc nhất, mỗi một người vào xem đều phải lập quỷ thệ, không được phép tiết lộ ra ngoài, đồng thời cũng không cho phép sao chép.
Ba tâng này đều mở ra với học sinh lớp chữ Giáp.
Chu Phàm dựa theo kế hoạch của mình, hắn đầu tiên là sau khi sưu tập được sách mình muốn xem dưới sự trợ giúp của nhân viên tàng thư các, lập tức chui vào trong phòng nhỏ yên ắng mà các giáo tập lưu lại sẵn nghiêm túc đọc.
Loại phòng nhỏ im lặng này cũng chỉ có giáo tập, học sinh lớp chữ Giáp mới có thể sử dụng, học sinh bình thường chỉ có thể đọc ở hành lang ngoài phòng.
Chu Phàm trước tiên xem một quyển thư tịch giới thiệu về Luyện Khí Tinh Ngọc, thư tịch này là ở tâng thứ ba mới tìm được, hắn đọc một lúc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì sách này viết về Luyện Khí Tinh Ngọc màu vàng.
Đối với Chu Phàm mà nói, chuyện sẽ biến thành đơn giản hơn không ít, vấn đề hiện tại là thư viện có Luyện Khí Tinh Ngọc màu vàng hay không, nếu có vậy làm thế nào để đổi Luyện Khí Tinh Ngọc màu đỏ thành Luyện Khí Tinh Ngọc màu vàng, giá trị của hai loại khác xa nhau, Chu Phàm vừa muốn bảo đảm đủ số lượng cung ứng cho mỗi ngày tiêu hao một khối Luyện Khí Tinh Ngọc màu vàng.
Nếu chỉ đổi được mấy khối, vậy giá trị cũng không lớn.
Sau khi xác nhận Luyện Khí Tinh Ngọc, Chu Phàm lại bắt đầu bổ sung tri thức khan hiếm khác.
Cả ngày hắn đều ở trong tàng thư các, đói bụng thì ăn một chút lương khô, cho đến lúc hoàng hôn, hắn mới xoa đôi mắt mỏi mệt, ngừng lại.
Tàng thư các phải tới khuya mới đóng cửa, nhưng Chu Phàm còn phải trở vê tu luyện, không thể dành tất cả thời gian cho học tập tri thức.
Chu Phàm từ tàng thư các đi ra, mới ra tới cửa, hắn nhìn thấy một vị giáo tập mặc viện phục giáo tập thư viện.
Giáo tập này hoa râm, khi hắn nhìn thấy Chu Phàm, hơi ngẩn ra sau đó hỏi: - Chính là Chu hoa cúc à?
Khóe miệng Chu Phàm giật giật, hắn nhận ra giáo tập này, chính là chủ quan giám thị giám thị văn thí của hắn, hắn chỉ có thể hành lễ nói:
- Không dám, lão tiên sinh gọi ta Chu Phàm là được rồi.
Chỉ là sắc mặt giáo tập này lạnh lùng quát:
- Đỗ Nê nói với ta, ta vẫn không tin, thì ra là thật, ngươi không thích nhã hào Chu hoa cúc này, vậy khẳng định cũng không thích thi từ, không ai ngăn cản ngươi luyện võ, nhưng vì sao phải từ bỏ thi từ?
Giáo tập tóc bạc nói đến đây, vô cùng đau đớn nói:
- Tiểu tử ngươi ở trên đạo thi từ có thiên phú như vậy, vậy nên đi tiếp mới đúng...
Chu Phàm trợn mắt há hốc mồm, Đỗ Nê rốt cuộc đã nói gì với giáo tập tóc bạc này?
Trong lòng hắn cảm thấy không ổn, chỉ có thể đáp bừa vài câu, rồi nói có việc vội vàng tránh xa giáo tập tóc bạc.
Chỉ là hắn vừa đi được mấy bước, lại gặp một giáo tập nhận ra hắn.
Bởi vì hắn là Khôi Thủ đại khảo, trong thư viện giáo tập không nhận ra hắn thật sự quá ít.
Giáo tập này không tức giận, chỉ thở dài dẫn dắt từng bước, khuyên bảo Chu Phàm quay lại chính đồ gì đó.
Chu Phàm nhẫn nại nghe vài câu, hắn lấy cớ có việc, bước nhanh rời khỏi.
Nhưng chưa đi được bao lâu, lại thấy một vị giáo tập, vị giáo tập đó há miệng gọi:
- Chu hoa cúc...
Hoa cúc cái con mẹ mày... Chu Phàm cố nén xung động muốn rút đao, không dừng chân, chỉ cúi mặt chạy như điên.
Đỗ Nê... Chu Phàm tức đến ngứa răng, nếu Đỗ Nê ở trước mặt hắn, hắn khẳng định sẽ rút đao chém chết thằng ôn này.
Hắn tận lực chọn nơi ít người, chỉ muốn mau chóng rời khỏi thư viện.
Chu Phàm chưa từng có thời khắc xấu hổ như vậy, hắn hận không thể lập tức rời khỏi thư viện.
Cho dù hắn chuyên chọn đường nhỏ mà đi, vẫn sẽ gặp phải một số lão sư văn chức của thư viện, những lão sư văn chức đó há miệng chính là dạy dỗ thấm thía, bảo hắn đừng từ bỏ viết thơ làm từ.
May mà cửa lớn của thư viện đã ở xa xa.
Chỉ là lúc này Lý Trùng Nương cản hắn lại.
- Chu đại ca. Lý Trùng Nương cố nén cười nói,
- Bài Thanh Thanh Mạn Tầm Tầm Mịch Mịch của ngươi chắc không phải là nghe được từ chỗ lão đạo sĩ đi ngang qua thôn chứ.
Lúc trước Chu Phàm từng nói với này, đài hoa cúc chính là nghe được từ chỗ lão đạo sĩ nào đó.