Chương 1501: Cùng một người
Chương 1501: Cùng một ngườiChương 1501: Cùng một người
Chương 1501: Cùng một người
Khóe mắt Chu Phàm giật giật nói:
- Ngươi cũng biết à? Đỗ Nê này rốt cuộc đã nói với bao nhiêu người?
- Toàn thành đều biết rồi.
Lý Trùng Nương không nhịn được khẽ cười nói:
- Chu đại ca ngươi cũng không thể ra ngoài như vậy, bằng không đêm nay ngươi đừng hòng về nhà.
- Vì sao?
Chu Phàm ngây ra hỏi.
- Bởi vì bên ngoài có rất nhiều người đang chờ Chu đại ca.
Lý Trùng Nương nhìn về phía cửa lớn thư viện, nói.
- Ai đang đợi ta?
Trong lòng Chu Phàm cảm thấy càng lúc càng không ổn.
- Những thư sinh hi vọng thuyết phục ngươi đừng từ bỏ viết thi từ.
Trong mắt Lý Trùng Nương đều là nét cười, nàng tạm dừng một chút nói:
- Cùng với một số các phu nhân của gia tộc lớn nhỏ trong thành.
- Thư sinh thì ta không cảm thấy kỳ quái, nhưng các phu nhân là cái quỷ gì?
Chu Phàm ngẩn người hỏi.
Lý Trùng Nương nói:
- Bài Thanh Thanh Mạn Tầm Tầm Mịch Mịch đó của Chu đại ca nói ra sự cô đơn hiu quạnh, tâm tình bi thương sầu khổ của các phu nhân đang phải sống một mình, đã bị bọn họ coi là đại tri kỷ trong đời, bọn họ chính là muốn gặp ngươi một chút, xem ngươi có bộ dạng qì.
- Nếu bộ dạng ta tốt, thì muốn nạp ta vào trong màn à, phải không?
Chu Phàm có chút căm tức nói, hắn không ngờ mình viết một bài từ lại thành phụ nữ chỉ hữu.
- Đó cũng không phải chuyện không thể.
Khóe miệng Lý Trùng Nương hơi nhếch lên, nàng nhịn rất vất vả, mới không cười to thành tiếng.
- Tên hỗn đản Đỗ Nê đó ở đâu?
Nộ khí của Chu Phàm bốc lên, hắn nhất định phải làm thịt tên hỗn đản đó.
Bài từ đó chỉ có Đỗ Nê từng đọc, khẳng định là Đỗ Nê truyền ra. Lúc này Đỗ Nê đang vẻ mặt ủy khuất nghe lão sư Trọng Điền răn dạy.
Trọng Điền cầm tờ giấy viết bài Thanh Thanh Mạn Tầm Tầm Mịch Mịch đó, hắn trừng mắt trách cứ Đỗ Nê:
- Sao ngươi có thể không được sự đồng ý của Chu Phàm mà truyền bài từ của hắn lung tung như vậy?
- Quả thực là càn quấy... Còn trong vòng một ngày truy khiến cả thành đều biết.
Là người chủ sự thực tế, Phó viện trường của Cao Tượng Thư Viện, có đôi khi bàn bịu vô cùng, cho nên Trọng Điền ngược lại biết việc này muộn nhất.
- Việc này thực sự là ta không đúng.
Đỗ Nê thẳng thắn nói:
- Nhưng nếu ta nói với Chu huynh, Chu huynh khẳng định không đồng ý, ta cũng vì không muốn để Chu huynh lãng phí thiên phú thi từ tốt như vậy.
- Ngậm miệng.
Trọng Điền dở khóc dở cười nói:
- Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân (bản thân không thích thì đừng áp dặt cho người khác), chẳng lẽ còn muốn ta dạy ngươi à?
- Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân, cái này ta đương nhiên biết, nhưng nếu ta có thiên phú bực này, tất nhiên hận không thể mỗi ngày đều viết mười bài trăm bài, khiến tên của ta truyên khắp thiên hạ, lão sư, ta đây là kỷ sở dục thi vu nhân (cái bản thân thích thì áp đặt cho người khác).
Đỗ Nê nghiêm mặt tranh cãi.
Trọng Điền:
Trọng Điền lười chẳng muốn nhiều lời với Đỗ Nê, biện luận với hắn ba ngày ba đêm cũng không thể xoay hắn lại, Trọng Điền nghiêm lệnh hắn ngày mai nhất định phải đi xin lỗi Chu Phàm, đợi sau khi hắn đáp ứng mới đuổi hắn ra khỏi phòng.
Sau khi Đỗ Nê đi rồi, Trọng Điền cúi đầu đọc bài từ trong tay, hắn lẩm bẩm nói:
- Tâm Tâm Mịch Mịch... Viết rất hay, bài từ uyển chuyển thê lương như vậy thực sự không dám tin đây là xuất phát từ tay một nam nhân, chẳng lẽ đây là cái gọi là thiên phú dị bẩm sao?
Đại sư huynh bảo hắn ghi lại tất cả chuyện của thành viên lớp chữ Giáp Cao Tượng Huyện, hắn sớm đã phân phó người tin cậy làm, chuyện Chu Phàm viết một bài từ như vậy, cho dù chắc không liên quan tới chuyện đại sư huynh dặn dò hắn, nhưng đại sư huynh phân phó chuyện không phân lớn nhỏ, hơn nữa hắn cũng không biết chuyện gì là quan trọng.
Tất nhiên tất cả mọi chuyện đều phải báo lên.
Hắn ngồi trong phòng một lúc, người dưới quả nhiên ghi chép sửa sang lại chuyện thành viên lớp chữ Giáp làm ở thư viện hôm nay tới.
Trọng Điền mở ra xem một lần, hôm nay là ngày đầu tiên, nhưng đã có người nghỉ học, nghỉ học là Nhất Hành, Trứu Thâm Thâm, người còn lại thì đều đến thư viện để học tập.
Điều này khiến Trọng Điền hơi nhíu mày, Nhất Hành là đệ tử bí truyên của Bạch Tượng Tự, không tới cũng không có gì lạ, nhưng Trứu Thâm Thâm cũng không tới...
Trọng Điền lắc đầu, có lẽ có an bài khác, đây dẫu sao cũng không phải yêu cầu cưỡng chế, không tới cũng không giám sát được, chỉ có thể để sau này nghĩ cách hỏi thăm một chút xem bọn họ đang làm gì.
Muốn theo dõi những người này không phải là chuyện dễ dàng, bị phát hiện thì thư viện khó có thể nói rõ.
Trọng Điền lại phát hiện giống như hắn nghĩ vậy, chuyện Chu Phàm viết một bài từ quả nhiên được người dưới ghi vào, hắn rất hài lòng hơi gật đầu, như vậy mới phù hợp với yêu cầu của hắn.
Sau khi xác nhận không có vấn đề, Trọng Điền lại giao bản ghi chép này cho người dưới truyền tới đại sư huynh.