Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 816 - Chương 1502: Chết Đi Sống Lại

Chương 1502: Chết đi sống lại Chương 1502: Chết đi sống lạiChương 1502: Chết đi sống lại

Chương 1502: Chết đi sống lại

Vật như vậy tất nhiên không thể sử dụng hệ thống truyền tin của quan gia, nhưng những thế lực như thư viện, Đại Phật Tự, thế gia đều có hệ thống truyền tin của mình, khi truyền tin tức không muốn cấp quan gia biết, đều sẽ sử dụng hệ thống truyền tin của mình.

Tốc độ hệ thống truyền tin dùng Tiêu Tức Phù, Truyền Âm Phù làm cơ sở để xây dựng cũng không chậm, về phần giá vốn, đối với loại thế lực như thư viện mà nói thì vẫn có thể thừa nhận được.

Xử lý xong việc này, Trọng Điền làm sự vụ thư viện khác của thư viện khác, đợi cho tới lúc đêm dài người vắng, ngọc bội bên hông hắn tỏa ra quang mang màu bạc.

Trọng Điền để bút lông vào giá bút, mới cầm lấy ngọc bội nhìn, trong mắt hắn có chút kinh ngạc, vội vàng điểm nhẹ vào ngọc bội cung kính nói:

- Đại sư huynh.

- Sư đệ, bài Thanh Thanh Mạn đó đúng là Chu Phàm viết à?

Đoan Mộc Tiểu Hồng hỏi.

Trọng Điền nói:

- Đây là đệ tử của ta tận mắt nhìn thấy, chắc không sai được.

Trọng Điền kể lại sự việc một lần, đề thơ này là lâm thời rút ra, Chu Phàm lại viết ngay tại chỗ, loại trừ khả năng tìm người viết hộ trước.

Bài từ này viết tốt như vậy, với tài học của bọn họ lúc trước cũng chưa từng thấy qua, đây tất nhiên không thể là từ tập thi từ nào đó chép lại.

Đoan Mộc Tiểu Hồng nghe xong thì thở dài:

- Không ngờ Chu Phàm còn có tài văn chương bực này, tâm thái u oán của phụ nhân như vậy, từ xưa đến nay, sợ rằng khó có thể có khuê oán từ nào làm vượt qua được bài này.

Trọng Điền trâm mặc một chút nói:

- Đại sư huynh nói rất phải.

- Bài từ này cũng được coi như là tác phẩm của đại gia, sinh ra cùng thời với người làm bài từ này, là may mắn cũng là bất hạnh của chúng ta.

Đoan Mộc Tiểu Hồng có chút nho nhã chua loét nói:

- Bài này cho dù là hơi kém bài đài hoa cúc mà thí sinh tên là Chu hoa cúc viết đó một chút, có điều một uyển chuyển hàm xúc một phóng khoáng, so sánh như vậy dường như có chút không ổn...

Trọng Điền ho khẽ một tiếng ngắt lời nói: - Đại sư huynh, đài hoa cúc cũng là Chu Phàm làm, Chu hoa cúc chỉ là nhã hào của hắn mà thôi.

Đoan Mộc Tiểu Hồng:

Là một trong vài đại nhân vật của thư viện, Đoan Mộc Tiểu Hồng cũng có rất nhiều chuyện phải làm, cho dù hắn quan tâm tới đại khảo lớp chữ Giáp cũng chỉ là chú ý từ toàn cục.

Đối với Cúc Hoa Đài được lưu truyền rộng trong văn thí, Đoan Mộc Tiểu Hồng cũng đã xem qua, đồng thời loáng thoáng nghe nói là một thí sinh tên là Chu hoa cúc viết.

Nhưng cụ thể hơn thì hắn tất nhiên không biết.

Hiện tại Trọng Điền nói với hắn, Thanh Thanh Mạn và Cúc Hoa Đài không ngờ là tác phẩm của cùng một người, điều này khiến Đoan Mộc Tiểu Hồng tram mặc.

Tâm tình của Đoan Mộc Tiểu Hồng rất phức tạp, hiện tại cho dù Trọng Điền nói hắn là nữ, cũng không có cảm giác trùng kích như vậy.

Đối với người đọc sách yêu thích thi từ mà nói, Cúc Hoa Đài và Thanh Thanh Mạn, một bài hào phóng khí phách, một bài uyển chuyển hàm xúc bi thương, đây hoàn toàn là hai loại phong cách khác nhau.

Đoan Mộc Tiểu Hồng yên lặng nhìn về phía trước, phát hiện thi nhân hoặc từ nhân có thể đồng thời nắm giữ hai loại phong cách cơ hồ là không có mấy, nhưng người nắm chắc cả hai loại phong cách còn viết tốt như vậy cũng chỉ có vị này.

- Đại sư huynh... Đại sư huynh...

Trọng Điền gọi hai tiếng, Đoan Mộc Tiểu Hồng mới hồi phục tinh thần, hắn có chút trách cứ nói:

- Sư đệ, chuyện quan trọng như vậy vì sao hiện tại ngươi mới nói?

Trọng Điền nghẹn lời, cái này quan trọng à?

Đại sư huynh không nói gì, sao hắn biết cái gì quan trọng cái gì không?

- Thôi, là ta quên dặn ngươi phải ghi lại chi tiết bối cảnh quá khứ của bọn họ, cho dù lúc ngươi đã kể rõ với ta, nhưng vẫn chưa đủ toàn diện.

Đoan Mộc Tiểu Hồng lại tự cảnh tỉnh.

Sau đó Đoan Mộc Tiểu Hồng lại dặn dò vài câu, mới cắt đứt lần liên hệ này.

Trọng Điền nắm ngọc bội, mãi lâu sau vẫn không nói gì, đại sư huynh chuyên môn tìm hắn là để tìm hiểu về Thanh Thanh Mạn mà Chu Phàm viết à?

Chuyện như vậy thì có liên quan gì tới sinh tử tôn vong của thư viện?

Chẳng lẽ đại sư huynh cũng điên sao?

Trọng Điền lâm vào trong hoài nghi rất sâu đối với chuyện mình phải làm. Đoan Mộc Tiểu Hồng cũng không biết là có liên quan gì không, hắn chỉ nghiêm túc ghi lại việc này, ở trong phòng hắn, một trăm linh năm vị Khôi Thủ đã thành đối tượng nghiên cứu hàng đầu của hắn, tiếp theo là thí sinh lớp chữ Giáp nhiều gần cả ngàn.

Nhân số nhiều, khiến Đoan Mộc Tiểu phải Hồng tốn tất cả thời gian ở trên đây.

Đương nhiên giống như lão sư nói vậy, người đó có xác suất đại khái là ở trong một trăm linh năm vị Khôi Thủ, cho nên Đoan Mộc Tiểu Hồng vẫn chú ý Khôi Thủ hơn.

Về phần người đó có đặc trưng gì?

Lão sư Lâm Vô Nhai không biết.

Đoan Mộc Tiểu Hồng càng không biết.
Bình Luận (0)
Comment