Chương 1517: Hắn đang cười
Chương 1517: Hắn đang cườiChương 1517: Hắn đang cười
Chương 1517: Hắn đang cười
Chu Phàm vừa định gật đầu đáp ứng, đội đào đất từ hai mươi Tiểu Tiểu Quyển tạo thành ngừng lại, bọn họ bò ra khỏi bùn đất kêu chít chít.
- Người.
- Ngủ.
Chu Phàm chỉ nghe thấy được vài từ, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, không lập tức đi tới kiểm tra, mà là nói:
- Tiểu Quyển, bảo bọn họ trở về dung hợp với ngươi.
Tiểu Quyển và Tiểu Tiểu Quyển dung hợp, có thể nhìn thấy hình ảnh ký ức Tiểu Tiểu Quyển từng trải qua.
Tiểu Quyển vội vàng bảo hai mươi Tiểu Tiểu Quyển trở về, hai mươi Tiểu Tiểu Quyển đầu tiên là dung hợp lại cùng một chỗ, hóa thành một sợi tóc, mới dung nhập vào tóc của Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển nhắm mắt lại, rất nhanh lại mở ra, nàng nhìn Chu Phàm, vẻ mặt chán nản nói:
- Là thi thể của người.
Chu Phàm vừa rồi nghe Tiểu Tiểu Quyển nói chuyện, đã có suy đoán, hắn hỏi:
- Thi thể này có chỗ nào đặc dị không? Ta là nói chỗ tồn tại nguy hiểm?
Tiểu Quyển nghiêng đầu suy nghĩ một lúc nói:
- Chắc là không, Tiểu Tiểu Quyển chưa đào ra hết, ta chỉ nhìn thấy tay chân của người.
Lúc này Chu Phàm mới rụt re di tới, nhìn vê phía hố đất không lớn, quả nhiên dưới bùn đất vàng, tạm thời chỉ có thể nhìn thấy ngón tay và mũi chân người.
Sau khi Chu Phàm xác nhận không nguy hiểm, xoay người đi ra, mang tới một cái xẻng, hắn cẩn thận gạt từng chút bùn đất trên thi thể ra.
Theo bùn đất được gạt ra, bộ dạng của thi thể dân dần trở nên rõ ràng.
Là một nam tử trung niên một áo dài xanh da trời, nhưng thi thể không hề có mùi thối rữa, dường như chưa chết bao lâu?
Chu Phàm ném xẻng xuống, dùng tay mang Tử Kim Thủ Sáo vỗ bùn đất trên mặt nam tử trung niên, ý đồ thấy rõ bộ dáng của hắn.
Sau khi vỗ bùn đất ra, sắc mặt Chu Phàm hơi biến hóa.
Không phải bởi vì Chu Phàm nhận ra nam tử trung niên đã chết này, mà là khóe miệng nam tử vẻ mặt tục tằng này hơi nhếch lên, hắn đang cười. Duong như hắn trước khi chết gặp chuyện khoái trá gì đó mới chết đi.
Chu Phàm rut tay vè, nhìn khuôn mặt treo nụ cười, hắn dám khẳng định nam tử này đã sớm sinh cơ đoạn tuyệt, không phải là giả chết dọa người.
Có điều hắn là ai?
Chu Phàm có chút khó hiểu, hắn lật thân thể của nam tử trung niên lại, thấy sau lưng nam tử trung niên dán một đạo huyết văn phù giấy trắng.
Ánh mắt Chu Phàm nghiêm lại, đây là Đống Thi Phù có chút hiếm thấy, chỉ cần phù lực không biến mất, thi thể sẽ không hủ hóa.
Một tấm Đống Thi Phù có thể duy trì phù lực mười ngày, thi thể của nam tử này chưa thối rữa, hiển nhiên là vì Đống Thi Phù này.
Chỉ là vì sao phải dùng Đống Thi Phù?
Là sợ khí vị thối rữa của thi thể sẽ từ trong bùn đất tỏa ra à?
Nếu thật sự sợ, hoàn toàn có thể đào sâu một chút, hoặc là trực tiếp hủy thi diệt tích mới đúng.
Thế giới này thủ đoạn hủy thi diệt tích nhiều tới Chu Phàm cũng không đếm được, hoàn toàn không cần giết người rồi chôn thây như vậy.
Chu Phàm đứng lên.
Vẻ mặt Tiểu Quyển đầy thất vọng, nàng vốn đang cho rằng có bảo tàng, ai ngờ lại là một khối thi thể.
Xem ra lòng đất không chỉ có bảo tàng, phần lớn là thi thể.
- Tiểu Tiểu Quyển tìm xong cả nhà rồi chứ?
Chu Phàm nhìn thi thể một cái, sau đó hỏi Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển gật đầu nói:
- Tìm xong rồi, không có quá nhiều phát hiện.
- Bảo bọn họ trở về đi. .. À, lưu lại năm người, thay ta giám thị căn nhà.
Chu Phàm chậm rãi nói.
Tiểu Quyển dựa theo an bài của Chu Phàm mà làm, giữ năm Tiểu Tiểu Quyển lại, còn lại thì đều thu về.
Lúc này Chu Phàm mới nhìn về phía thi thể.
Hắn nhíu mày, hiện tại hắn có hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất chính là trực tiếp hủy diệt thi thể không để lại dấu vết, nhưng rất nhanh hắn lại phủ định lựa chọn này.
Bởi vì lựa chọn này sẽ lưu lại rất nhiêu hậu hoạn, bất kể là hung thủ đó sẽ trở về hay là ngày sau án kiện này bị bới ra, đối với hắn mà nói đều sẽ bị liên lụy vào. Lựa chọn thứ hai tất nhiên là báo quan.
Chu Phàm bảo Tiểu Quyển trở lại trong cơ thể hắn, bảo năm Tiểu Tiểu Quyển trốn đi, giám thị căn nhà.
Sau đó hắn lại dùng mấy đạo phù bố trí phù trận đơn giản, mới khóa cửa rời khỏi, chạy tới phương hướng trung tâm Cao Tượng Thành.
Hắn vừa đi vừa thở dài, liên tục hai ngày đều gặp phải án mạng, đúng là quá xui xeo. . .
Nghĩ đến đây Chu Phàm đột nhiên dừng chân, xui xẻo. .. Hắn hơi biến sắc, chắc không phải là vận rủi của Ách Vận Chi Nhân lại phát tác, cho nên hắn mới liên tiếp gặp phải án mạng chứ.
Nhưng thi việt dã mới qua bao lâu, chắc là không thể... Nghĩ thì nghĩ như vậy, Chu Phàm vẫn trở nên thận trọng hơn, hai lần trước vận rủi phát tác, Quỷ Táng Quan đều sẽ xuất hiện.
Nhưng lần này nếu là vận rủi phát tác, Quỷ Táng Quan cũng có khả năng xuất hiện.
Chu Phàm không cho rằng Cao Tượng Thành có thể ngăn được Quỷ Táng Quan càng nhìn càng không nhìn thấu, đến lúc đó Quỷ Táng Quan thành tiến vào, vậy thì to chuyện rồi.