Chương 1525: Hỏi không nổi
Chương 1525: Hỏi không nổiChương 1525: Hỏi không nổi
Chương 1525: Hỏi không nổi
Nàng cũng quên mình đã bao nhiêu năm rồi chưa thua, điều này khiến nàng tức giận đến toàn thân run rẩy, thì ra cảm giác thua lại khó chịu như vậy,
Nàng thua là nàng không ngờ Chu Phàm còn có loại Võ Thế thứ tư cường đại nhất, tối nay Chu Phàm xuất hiện ở trên thuyền, nàng đương nhiên nhìn thấy Chu Phàm đã tiến vào Võ Thế Cao Đoạn.
Nhưng ai có thể ngờ được hắn bước vào Võ Thế Cao Đoạn lại có thể sử ra Võ Thế mới mạnh như vậy.
Bất kể là lơ là sơ sẩy hay là nguyên nhân khác, nàng thua là sự thực không thể cãi lại.
- Ta thua, vậy thì sao?
Chu Tiểu Miêu nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không ai là vô địch cả, lân sau ngươi sẽ không có cơ hội như vậy nữa đâu.
Thể lực của Chu Phàm dân dần khôi phục lại, hắn thấy Chu Tiểu Miêu thừa nhận mình thua, trên mặt mang theo nụ cười nói:
- Ngươi thua phải giống như giúp những người dẫn dắt trước giúp ta, thực hiện chức trách giúp người lên thuyền của người dẫn dắt, đây là những gì ngươi đã nói, ngươi muốn lật lọng à?
- Lật lọng?
Chu Tiểu Miêu tức giận nói:
- Hậu bối chó ngươi muốn làm nhục ai? Ta sao lại là người lật lọng?
- Không lật lòng là tốt rồi, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.
Chu Phàm cười nói.
Nghe thấy Chu Phàm có vấn đề muốn hỏi nàng, Chu Tiểu Miêu liếc Chu Phàm một cái, cười nhạo nói:
- Ta sợ ngươi không hỏi nổi.
Chu Phàm nhíu mày nói:
- Nếu khi ngươi thức tỉnh, thuyền đã nói với ngươi giá mà những người dẫn dắt trước định ra, ngươi chắc biết, giá hỏi vấn đề không đắt, chỉ mấy chục con sâu xám lớn, ngươi chắc không phải là muốn nâng giá chứ?
- Chuyện làm mất thân phận như nâng giá ta đương nhiên sẽ không làm.
Chu Tiểu Miêu bình tĩnh nói:
- Ngươi cũng đừng quên, ngươi chính là nợ ta sáu mươi lăm ngàn con sâu xám lớn... Không đúng, hiện tại đã là bảy vạn con sâu xám lớn, nhưng ngươi có bao nhiêu sâu xám lớn? Một ngàn cũng không. - Ngay cả trả số lẻ cũng không nổi, ngươi lấy gì ra để thanh toán thù lao hỏi.
Chu Phàm:
Hắn đúng là quên rồi, kỳ thật cũng không thể nói là quên, mà là hắn căn bản không muốn trả, bằng không hắn đã không bảo tiểu nha đầu dừng liệp sát quái quyệt, chuyên tâm tu luyện.
Chu Phàm ho khan một tiếng nói:
- Mấy chục con sâu xám lớn này cứ nợ trước, ta khẳng định sẽ trả.
Trong mắt Chu Tiểu Miêu có lửa giận dâng lên:
- Đây là vấn đê mấy chục con sâu xám lớn à? Ngươi nợ ta bảy vạn con sâu xám lớn thì trả thế nào? Tên hậu bối chó ngươi không biết có chủ ý xấu gì, mỗi ngày bức ta đánh với ngươi, ngươi cho rằng nợ tiền thì không cần trả sao?
Chu Phàm nghiêm trang nói:
- Nhưng không phải ngươi nói thích có người luận bàn với ngươi à? Ta mỗi ngày luận bàn với ngươi, mỗi ngày để cho ngươi giết, chẳng lẽ ngươi không vui sao? Nếu là ta thì đã miễn mấy vạn con sâu xám lớn này rồi.
Thực Phù nghe thấy lời này của Chu Phàm thì có chút xấu hổ di dời tầm mắt.
Chu Tiểu Miêu cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi cho rằng ta là trẻ con ba tuổi à? Ta là thích luận bàn, nhưng cũng không muốn bị người ép làm loại chuyện này, nhất là ngươi lòng mang ý đồ xấu... Bất kể là như thế nào, loại người tu vi như ta tự mình ra sân bồi luyện với ngươi, đây chính là chuyện phải trả một cái giá cực đắt.
- Không trả hết sâu xám lớn đang nợ, dù ngươi hỏi ta vấn đề, ta cũng có thể cự tuyệt, ta khuyên ngươi nghĩ biện pháp trả hết sâu xám lớn rồi nói sau.
Chu Phàm cảm thấy có chút đau đầu, hắn trâm mặc một chút, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Không thể hỏi thì không hỏi, nhưng sâu xám lớn này ta không chuẩn bị trả, sau này mỗi ngày ta vẫn sẽ tìm ngươi đối luyện, cho tới khi ngươi ngủ say mới thôi.
- Sâu xám lớn là ta dựa vào bản sự mà nợ, việc gì phải trả?
Chu Phàm nói đúng lý hợp tình, Thực Phù càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Vẻ mặt Chu Tiểu Miêu đầy phẫn nộ, nhưng lại đành bất lực, bởi vì nàng trước giờ chưa từng thấy người lên thuyền như vậy, có người lên thuyền nào lại thích để người dẫn dắt giết cho vui không?
Chỉ Chu Phàm khởi xướng khiêu chiến bồi luyện, Chu Tiểu Miêu lại không thể cự tuyệt, nếu không thuyền sẽ dựa theo quy củ để phạt nàng, đây căn bản chính là lỗ hổng quy tắc để Chu Phàm chui qua. Nhưng cũng chỉ có Chu Phàm mới làm như vậy, mà nguyên nhân khiến Chu Phàm kiên trì như vậy khẳng định là có liên quan tới hạt châu lưu ly thuyền cho hắn.
Sắc mặt Chu Tiểu Miêu hơi trầm xuống, nhìn giáp bản dưới chân tức giận nói:
- Lão thất phu, hắn không trả sâu xám lớn, chẳng lẽ ngươi cũng không quản sao?
Chỉ là thuyền không đáp lại.
Chu Phàm thấy vậy cười khẩy nói:
- Ta khuyên ngươi cứ nghỉ đi, người dẫn dắt các ngươi không một lòng thực hiện nghĩa vụ phụ trợ người lên thuyền, còn nghĩ ra các kiểu lấy tiền, ta cũng không thấy thuyền quản các ngươi.
Nếu người dẫn dắt đều có thể một lòng phụ trợ ta, ta nào có nhiêu chuyện phiền lòng như vậy? Ta đã sớm nghịch thiên rồi, trong lòng Chu Phàm thầm oán giận một câu.