Chương 1526: Huyền diệu chi không
Chương 1526: Huyền diệu chi khôngChương 1526: Huyền diệu chi không
Chương 1526: Huyen diệu chỉ không
Chu Tiểu Miêu trâm mặc, trong lòng nàng là đang nghĩ chuyện khác, thuyền đúng là sau khi chế định quy tắc sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa người dẫn dắt và người lên thuyền, vì sao cho một người lên thuyền hạt châu lưu ly.
Đây không phải là hiện tại nàng mới nghĩ đến, trên thực tế nàng trong đoạn thời gian này vẫn một mực suy nghĩ.
Lần tỉnh lại quả thật có không ít chỗ dị thường.
- Ta hỏi ngươi, hạt châu ngươi có được từ chỗ thuyền là thế nào?
Chu Tiểu Miêu không ngờ trực tiếp hỏi.
Chu Phàm nghẹn lời nói:
- Loại chuyện này, ngươi cho rằng ta sẽ nói với ngươi à?
- Ngươi cho rằng ngươi không nói, ta sẽ không biết sao?
Chu Tiểu Miêu lạnh lùng nói.
- Nếu ngươi biết roi thì vì sao còn hỏi ta?
Chu Phàm căn bản là không tin.
Chu Tiểu Miêu cười lạnh nói:
- Hỏi ngươi chỉ là để chứng thực mà thôi, ngươi không nói ta cũng biết.
Chu Phàm ồ một tiếng:
- Vậy nói nghe thử đi, để ta xem suy đoán của ngươi vớ vẩn cỡ nào.
Chu Phàm quả thật muốn nghe xem Chu Tiểu Miêu rốt cuộc đoán được bao nhiêu.
Thực Phù ở bên cạnh một mực đang nhìn hai người cãi nhau cũng giỏng tai, nàng cũng rất hiếu kỳ hạt châu đó rốt cuộc có tác dụng gì, có thể khiến Chu Phàm một mực không ngừng kiên trì khiêu chiến Chu Tiểu Miêu, sau đó lại không ngừng thừa nhận thống khổ bị giết chết.
Nếu không có lợi nhuận lớn, khẳng định không ai nguyện ý làm như vậy.
Không ai là kẻ ngốc, chuyện Thực Phù có thể nghĩ đến, Chu Tiểu Miêu tất nhiên cũng nghĩ được.
Nàng có thể cảm thấy Chu Phàm kiên trì nhiều ngày như vậy, khẳng định không phải là một âm mưu.
Chu Tiểu Miêu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt Chu Phàm, nàng trầm giọng nói:
- Ngươi nguyện ý thừa nhận tra tấn không ngừng bị giết chết, nhất định muốn khiêu chiến ta, mục đích tất nhiên là ở trên người ta.
- Nói cách khác ngươi có thể lợi dụng hạt châu để từ trên người ta có được lợi ích nào đó. - Nhưng loại lợi ích đó là gì?
- Ta đã sớm phân tích rồi, ta bồi luyện bởi vì bị hạn chế cảnh giới, có thể sử dụng không ngoài ba thứ chân khí, võ kỹ, khí cụ.
- Cho dù chân khí Võ Thế Đoạn này là thuyên mô phỏng ra cho ta, nhưng chân khí của ngươi không có khác biệt quá lớn, cái ngươi muốn không thể là chân khí.
-Ma khí cụ. .. Tiểu Miêu Đao của ta cũng không tính là khí cụ đáng giá gì, tất nhiên cũng không phải là Tiểu Miêu Đao.
- Vậy chỉ có võ kỹ, nhất là Tiểu Miêu Tam Thức của ta.
- Ngươi muốn trộm Tiểu Miêu Tam Thức của ta.
Khi Chu Tiểu Miêu nói chuyện, nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Chu Phàm.
Trên mặt Chu Phàm tận lực bảo trì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc, bởi vì Chu Tiểu Miêu đã nói đúng tám chín phần mười.
Nàng quả nhiên là đoán được.
Chẳng trách nàng một mực tránh sử dụng Tiểu Miêu Tam Thức.
- Ta đã thấy rất nhiều thứ ly kỳ.
Chu Tiểu Miêu nghĩ một chút lại nói:
- Thế gian này tồn tại một số khí vật có thể phục chế võ kỹ bí thuật của người khác, nhưng những khí vật này đều tồn tại hai vấn đề chung, thứ nhất chính là chúng can người khác sử dụng võ kỹ bí thuật với số lần nhất định mới có thể phục chế.
- Vấn đề thứ hai là chúng rất khó phục chế võ kỹ bí thuật quá lợi hại.
- Chỉ có điều thứ thuyền cho, có lẽ vấn đề thứ hai căn bản không thành vấn đề, nhưng vấn đề thứ nhất thì có khả năng là không thể giải quyết.
- Cho nên hạt châu đó trên thực chất chính là một kiện khí vật có thể phục chế võ kỹ bí thuật.
Chu Tiểu Miêu lạnh lùng nhìn Chu Phàm nói.
Chu Phàm không lên tiếng, tim hắn thắt lại một chút, cơ hồ là đúng hết rồi.
- Bất kể các ngươi có thừa nhận hay không, thuyền xui khiến ngươi đánh cắp tuyệt đối không phải là võ kỹ bình thường, mà là Tiểu Miêu Tam Thức độc bá hiên hạ của ta.
Chu Tiểu Miêu cười lạnh tổng kết.
Chu Phàm mỉm cười nói:
- Những cái này chỉ là suy đoán mà thôi, nếu ngươi không sử dụng Tiểu Miêu Tam Thức khi ta khiêu chiến ngươi, vậy ta giơ hai tay tán thành.
Chu Tiểu Miêu lạnh lùng nói: - Bất kể ngươi có tán thành hay không, để tránh bất ngờ, ta đương nhiên sẽ không dùng Tiểu Miêu Tam Thức nữa.
Chu Tiểu Miêu nhận định suy luận của mình không thể sai được.
Thực Phù cũng cho rằng lời Chu Tiểu Miêu nói ra có khả năng là chính xác.
Chu Phàm trầm ngâm một chút nói:
- Hay là thế này đi, ngươi trả lời ta một vấn đề, ta nói với ngươi tác dụng của hạt châu thuyền tặng cho ta.
- Ta đã biết rồi, còn cần ngươi nói cho ta biết à?
Chu Tiểu Miêu nói với vẻ khinh thường.
Chu Phàm mỉm cười:
- Nhưng đây chung quy chỉ là suy đoán, sao ngươi biết những gì ngươi đoán không phải là sự thật.
Lời này của Chu Phàm nói đến tâm khảm của Chu Tiểu Miêu, hai hàng lông mày của Chu Tiểu Miêu nhướng lên, nói:
- Đây là giao dịch à?
Ý của Chu Tiểu Miêu là nếu là giao dịch, vậy đây là đang ở dưới cái nhìn của thuyền, hai bên đều không thể nói dối.
Chu Phàm gật đầu nói:
- Tất nhiên là giao dịch.