Chương 1527: Huyền diệu chi không (2)
Chương 1527: Huyền diệu chi không (2)Chương 1527: Huyền diệu chi không (2)
Chương 1527: Huyen diệu chi không (2)
- Ngươi muốn hỏi gì? Nếu là vấn đề quá có giá trị, vậy ta sẽ không trả lời ngươi.
Trong mắt Chu Tiểu Miêu lộ vẻ cảnh giác nói.
- Đương nhiên rồi.
Chu Phàm cười nói:
- Có thể để ta hỏi trước, sau đó ngươi cảm thấy có thể trả lời thì mới trả lời ta, sau khi ngươi trả lời ta, giao dịch mới có hiệu lực, đến lúc đó ta không thể không trả lời chuyện hạt châu đó cho ngươi.
Chu Tiểu Miêu nghĩ một chút mới gật đầu nói:
- Ngươi nói đi.
- Ta muốn hỏi tất cả tri thức về Võ Thức Đoạn, ngươi có thể trả lời ta không?
Chu Phàm hỏi ra chuyện mình hiện tại muốn biết nhất.
Trên mặt Chu Tiểu Miêu lộ ra vẻ quái dị:
- Ngươi xác định là muốn hỏi vấn đề này chứ?
Thực Phù ngây ra một thoáng, nàng nhìn Chu Phàm, nàng cũng cảm thấy dùng vấn đề của hạt châu đó để đổi tri thức về Võ Thức Đoạn, căn bản là không đáng.
Chu Phàm mỉm cười nói:
- Ta cũng muốn hỏi một số vấn đề có giá trị hơn, nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không nguyện ý trả lời ta.
- Ngươi cũng thông minh đấy, nếu là vấn đề quá có giá trị, ta quả thật sẽ không tiếp tục loại giao dịch này, dẫu sao ngươi và ta đều rất rõ, hạt châu đó kỳ thật giống như ta nói.
Chu Tiểu Miêu cười lạnh nói,
- Nếu muốn hỏi chuyện Võ Thức Đoạn, ngươi cứ tùy tiện hỏi đi.
Chu Phàm hỏi ra, Chu Tiểu Miêu nghiêm túc trả lời câu hỏi của Chu Phàm.
Mà Thực Phù cũng đang nghiêm túc lắng nghe, dẫu sao sau này nàng cũng phải đối mặt với loại vấn đề này.
Sau khi Chu Phàm hỏi mấy vấn đề khá là đơn giản, câu trả lời của Chu Tiểu Miêu cũng không có khác biệt quá lớn với những gì hắn đọc được trong sách, hắn nghĩ một chút mới tung một vấn đề mà hắn không biết đáp án:
- Ta đọc được trong sách, nói phẩm cấp của công pháp Võ Thức Đoạn không dễ phân chia, là như vậy sao.
Chu Tiểu Miêu gật đầu nói: - Công pháp Võ Thức Đoạn đúng là không có phương pháp phân chia tốt, theo ý ta, cũng không cần thiết phải phân chia, công pháp Võ Thức Đoạn thường thường chỉ có hai loại, trừ công pháp Võ Thức Đoạn đỉnh cấp ra, còn lại đều là rác rưởi.
Chu Phàm ặc một tiếng nói:
- Vậy công pháp Võ Thức Đoạn như thế nào mới được xem như là đỉnh cấp?
Đây là vấn đề một mực khốn nhiễu Chu Phàm.
Chu Tiểu Miêu không bất ngờ đối với câu hỏi này của Chu Phàm, nàng hừ một tiếng nói:
- Ngươi trước đó mỗi một cấp bậc đều tu luyện rất hoàn mỹ, cho nên Võ Thức Đoạn ngươi cũng muốn làm được hoàn mỹ nhất phải không? Vậy quả thật là cân một môn công pháp Võ Thức Đoạn đỉnh cấp.
Chu Phàm không trả lời, chỉ kiên nhẫn lắng nghe.
- Như thế nào là công pháp Võ Thức Đoạn đỉnh cấp?
- Vấn đề này rất đơn giản, đó tất nhiên là mỗi một phương diện đều không có bất kỳ tỳ vết gì, làm được tốt nhất, như tốc độ thối luyện chân khí nhanh nhất, cực hạn phạm vi kéo dài của Võ Thức lớn, còn có lục thức đầy đủ.
- Công pháp Võ Thức Đoạn Lục thức không đầy đủ là không đủ tư cách.
Chu Tiểu Miêu đưa ra đáp án.
- Đợi đã.
Chu Phàm hơi sửng sốt nói:
- Ngươi nói lục thức?
- Cái này thì có vấn đề gì?
Chu Tiểu Miêu cảm thấy câu hỏi của Chu Phàm quả thực là mạc danh kỳ diệu.
- Không phải ngũ thức mới đúng sao?
Vấn đề Chu Phàm vừa hỏi căn bản không đề cập tới ngũ thức.
Tất cả sách hắn xem đều nói Võ Thức Đoạn là ngũ thức, thậm chí nói Võ Thức là đồng âm với ngũ thức, Võ Thức Đoạn cũng gọi là Ngũ Thức Đoạn.
Chu Tiểu Miêu nghe thấy Chu Phàm hỏi như vậy, nàng mới biết vấn đề là ở đâu, nàng cười nhạo nói:
- Xem ra tri thức ngươi có được không đầy đủ rồi, Võ Thức Đoạn trước nay là lục thức, ta nghĩ ngươi đã biết nhãn nhĩ tị thiệt thân ngũ thức, nhưng ngươi lại bỏ xót một 'Ý' thức mà ít có người biết.
- Trong lục thức còn có một cái là ý thức. Chu Phàm lẩm bẩm, hắn đúng là không biết, tàng thư các có nhiều thư tịch như vậy cũng không nhắc tới ý thức này.
Chu Tiểu Miêu lại nói:
- Mắt nhìn cảnh, tai nghe tiếng, mũi ngửi mùi, lưỡi thử vị, thân đụng chạm, ý theo pháp, ý thức cũng được gọi là pháp thức, dụng của ngũ thức trước là ở vật chất, mà tác dụng của ý thức thì ở huyền diệu chi không.
- Huyền diệu chi không?
Chu Phàm nghe mà có chút hồ hồ,
- Đây là có ý gì?
- Huyền diệu chi không nói một cách đơn giản thì chính là không gian đặc thù mà thường không nhìn thấy không nghe được mà lại tồn tại, như nhân hồn hải của ngươi, có thể coi là một loại trong đó...
Chu Tiểu Miêu có chút bực mình nói:
- Sau này khi cảnh giới của ngươi cao rồi tất nhiên sẽ biết.
- Ngươi chỉ cần biết ý thức là thức quan trọng nhất trong lục thức, võ giả tu luyện sẽ sinh ra một loại năng lực cảm tri đối với nguy hiểm.
- Ý thức là khó luyện nhất, nhưng cũng hữu dụng nhất.
Chu Phàm giật mình, ý thức có thể cảm giác được nguy hiểm?