Chương 1540: Lòng cầu đạo (2)
Chương 1540: Lòng cầu đạo (2)Chương 1540: Lòng cầu đạo (2)
Chuong 1540: Long cau dao (2)
Chu Phàm vội vàng nói:
- Ngươi không nói, ta cũng quên, công pháp Ngụy Hải của ngoại giới đều có chỗ thiếu hụt, nhưng của ta thì không, cho nên mười ba vạn con sâu xám lớn, thật sự không thể ít hơn.
Chu Phàm ngay cả tên của Ngụy Hải Loa cũng không nói với Chu Tiểu Miêu, bởi vì đây là tin tức hữu dụng.
Chu Tiểu Miêu nhướng mày nói:
- Nếu đúng như ngươi nói, vậy ta không phải là không thể chấp nhận được, nhưng ngươi phải bán cả vật đó và công pháp cho ta.
- Cái này...
Chu Phàm lập tức trở nên khó xử,
- Thứ đó ta mang ra ngoài rồi, để ta hỏi thuyên một chút, xem thuyền có thể đưa vào không.
Hắn đã không cần dùng đến Ngụy Hải Loa nữa, nói cách khác Ngụy Hải Loa đối với hắn mà nói là vô dụng, chỉ là hắn vừa định hỏi, nhìn thấy Thực Phù một mực im lặng ở bên cạnh, hắn võ trán nói:
- Không cần hỏi, ta không bán.
- Ngươi là đang trêu ta à?
Trên mặt Chu Tiểu Miêu lộ ra nộ ý nói, vốn nói rất hay rồi, hiện tại đột nhiên đổi giọng nói không bán.
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Cũng không phải nói không bán, chỉ là thứ đó không thể cho ngươi, có điều Ngụy Hải và phương pháp bù đắp chỗ thiếu hụt của nó đều có thể nói với ngươi, như vậy, ta giảm một vạn con sâu xám lớn, chỉ lấy ngươi mười hai vạn con sâu xám lớn được rồi.
Chu Tiểu Miêu cười lạnh nói:
- Nói dễ nghe thế, không có thứ đó, công pháp Ngụy Hải là không thể tu luyện, nếu thứ đó là hiếm thấy, vậy ta mua công pháp Ngụy Hải của ngươi cũng có ý nghĩa gì?
- Thứ đó là gì thì ta tạm thời không thể nói với ngươi, nhưng ta bảo đảm với thực lực của ngươi, không khó tìm được, ta sẽ khắc phù văn của thứ đó ra cho ngươi xem, thế được rồi chứ?
Chu Phàm đương nhiên cũng muốn giao dịch có thể thành lập.
Chu Tiểu Miêu nhíu mày nói:
- Ngươi nói ta có thể tìm được thì tìm được à? Cho dù ngươi vẽ ra toàn bộ phù văn, sao ta bảo đảm định có thể luyện chế thành công, phiền phức như vậy, vì sao không trực tiếp đưa vật đó cho ta?
Thực Phù giật mình, nàng lờ mờ đoán được một chút.
Chu Phàm nhìn Thực Phù, sau đó ngẩng đầu cười nói:
- Bởi vì ta thiếu chút nữa thì quên, ta muốn để lại thứ đó cho nữ nhi của ta.
Trong lòng Thực Phù cảm thấy ấm áp nói khẽ:
- Ta cách Võ Thế Đoạn còn rất xa, không cần gấp như vậy, có thể dùng để đổi lấy sâu xám lớn trước, đến lúc đó nếu vạn nhất không tìm thấy thứ đó, vậy ta có thể lựa chọn Võ Thế khác.
- Như vậy sao được?
Chu Phàm lắc đầu kiên định nói:
- Có công pháp Võ Thế nào có thể so sánh được với Ngụy Hải? Muốn luyện thì phải luyện công pháp Ngụy Hải.
Hắn cũng không thể bạc đãi nữ nhi của mình.
- Chu Phàm...
Thực Phù cảm thấy tim mình trở nên mêm mại.
Chu Tiểu Miêu nhìn một màn phụ từ nữ hiếu này, cười lạnh nói:
- Đại đạo vô tình, bất kỳ tình cảm nào sẽ chỉ cản trở lòng cầu đạo của các ngươi.
Chu Phàm nói với vẻ khinh thường:
- Cầu đạo là vì gì? Không phải là vì tự do tự tại, không phải là vì thủ hộ người mình quan tâm à, khiến người mình quan tâm vui vẻ khoái hoạt sao? Nếu không phải vì vậy, cho dù cầu được đại đạo cũng có ý nghĩa gì?
Chu Tiểu Miêu trầm mặc nhìn Chu Phàm, rất nhanh nàng lại lạnh lùng nói:
- Hiện tại ngươi nói như vậy, nhưng sau này ngươi sẽ biết suy nghĩ của mình là ngây thơ ngu xuẩn cỡ nào, khi tai vạ đến, có không biết bao nhiêu người sẽ vứt bỏ thân nhân của mình, chỉ để có thể sống sót.
- Trong năm tháng dài đằng dang, chuyện như vậy ta thấy rất nhiều rồi.
Khi Chu Tiểu Miêu nói lời này, trên mặt giống như phủ lên một tâng hàn sương.
- Ngươi đã làm chuyện như vậy à?
Chu Phàm nhíu mày hỏi.
Chu Tiểu Miêu cười lạnh nói:
- Ngươi cảm thấy ta cần làm chuyện như vậy sao? Loại giả thiết này không có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi vì người có liên quan đến ta sớm đã chết hết rồi.
Người có quan hệ với nàng sớm đã chết hết rồi? Trong ngữ điệu của Chu Tiểu Miêu không hề có chút nhấp nhô, chỉ mang theo bình tĩnh lạnh lùng tuyệt đối.
Chu Phàm thở dài một tiếng, không thăm dò nữa, mà là vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ta chưa từng đối mặt với cảnh ngộ như vậy, cũng không dám nói lời trâng tráo gì, nhưng ta vững tin nếu thật sự gặp chuyện như vậy, ta tuyệt đối sẽ không vì mình có thể sống sót mà vứt bỏ thân nhân của mình.
Chu Tiểu Miêu không tỏ vẻ gì, nói:
- Ngươi làm thế nào, ta không có hứng thú, công pháp Ngụy Hải của ngươi nhất định phải phối hợp với thứ đó, ta mới cần, nếu ngươi không bán thì thôi.
- Vậy chịu rồi.
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Ta không rõ vì sao ngươi nhất định muốn thứ đó, ta có thể bảo đảm với ngươi, đồng thời cũng bớt cho ngươi một vạn con sâu xám lớn, nếu là như vậy ngươi cũng không chịu, vậy ta chỉ có thể từ bỏ.
Chu Tiểu Miêu không để ý tới Chu Phàm nữa, mà là ngồi xuống cạnh bàn, lấy ra bản Thức Thần Quyết đó đọc.
- Chu Phàm.