Chương 1561: Thứ lấy đi
Chương 1561: Thứ lấy điChương 1561: Thứ lấy đi
Chương 1561: Thứ lấy đi
Hán tử trung niên ngay cả phản kháng cơ bản cũng không làm được, đã bị Chu Phàm tóm lấy cánh tay.
Hán tử trung niên lập tức a một tiếng hét thảm,
- Giết người, cứu mạng.
Người đi đường đều nhìn tới.
Chu Phàm hờ hững nói:
- Nghi Loan Ti làm việc.
Vừa nghe nói là Nghi Loan Ti, lập tức không ai dám tới gần nữa.
Sắc mặt hán tử trung niên lại trắng bệch, nếu hắn biết thư là muốn đưa cho người của Nghi Loan Ti, hắn khẳng định sẽ không làm, hắn cuống quít nói ra tính danh địa chỉ của mình.
Chỉ là Chu Phàm căn bản không nghe, hắn vận chuyển chân khí, đưa vào từ cổ tay hán tử trung niên, nhanh chóng chạy một lượt trên người hán tử trung niên.
Lúc này Chu Phàm mới buông tay, hắn từ trong túi tiền lấy ra mười đồng tiền đưa cho hán tử trung niên, thản nhiên nói:
- Đi đi, lần sau đừng lại truyên thư cho người không quen biết, nếu không ngay cả mạng cũng không còn đâu.
- Vâng, đạ tạ đại nhân.
Hán tử trung niên câm tiền, vội vàng chạy đi.
Chu Phàm xoay người nhặt lá thư trên mặt đất lên, hắn ngồi trên xe ngựa, bảo mã phu tiếp tục đi tới thư viện.
Xe ngựa chậm rãi khởi động.
Chu Phàm nhìn thứ trong tay, hắn sâm mặt, không vội mở thư.
Chu Phàm từ trong phù đại lấy ra một đạo phù dán lên phong thư.
Hắn kiên nhẫn chờ, sau khi phát hiện phù không có phản ứng, lại đổi một đạo khác.
Những cái này đều là phù dùng để kiểm tra.
Người truyền thư không có vấn đề, nếu hắn có vấn đề, sẽ không bị Chu Phàm thoải mái bắt được, lại càng không dám để cho chân khí của Chu Phàm chạy trong thân thể hắn.
Cho dù một tu sĩ có khả năng ẩn tàng chân khí của mình, nhưng tuyệt đối sẽ không để chân khí của người khác thoải mái tiến vào trong thân thể hắn, cái này tương đương với giao mạng cho đối phương.
Cho nên khả năng người truyền thư có vấn đề là cực nhỏ. Vấn đề là ở trên phong thư này, ai đưa thư cho hắn?
Nếu không phải người truyền thư nói quên bộ dạng của người bảo hắn truyền thư, Chu Phàm chưa chắc đã coi trọng như vậy.
Từng đạo phù kiểm tra đều không có phản ứng, Chu Phàm mới ngừng lại, hắn nghĩ một chút, vén màn xe ngựa, sau khi xác nhận đã ra khỏi thành, hắn mới bảo xe ngựa đi hơi lệch khỏi phương hướng thư viện.
Nếu là bình thường mã phu khẳng định sẽ không tình nguyện, thậm chí là đòi thêm tiền.
Nhưng hắn vừa rồi đã nghe thấy Chu Phàm và người truyền thư nói chuyện, biết vị này là đại nhân của Nghi Loan Ti, hắn chỉ vội vàng dạ một tiếng.
Đợi cho tới biên giới ngoài thành mà đội tuần tra trong thành tuần tra, Chu Phàm mới xuống xe ngựa, cũng cho thêm mã phu một số tiền.
Sau đó mã phu lái xe ngựa rời đi.
Chu Phàm nhìn chung quanh một chút, thân ảnh của hắn nhấp nhoáng, thi triển thân pháp cấp thuấn di, rời khỏi nơi này.
Như vậy, cho dù trong chỗ tối có người theo dõi hắn, cũng không thể đuổi kịp bước chân của hắn.
Đổi phương hướng mấy lần ở hoang dã, sau khi xác nhận an toàn, Chu Phàm mới dừng chân, hắn lại lấy ra lá thư, hắn hoài nghi đây là một bức thư mang theo ác ý.
Nếu không cũng sẽ không làm thần thần bí bí như vậy.
Chu Phàm lại suy tư một lân, nghĩ tới những người đối địch có thể truyền thư.
Hắn không nghĩ nữa, mà là vỗ vỗ đầu nói:
- Tiểu Quyển, mau ra đây.
Trên đầu trọc của hắn chui ra tóc đen xì, tóc đan vào tạo thành một người nhỏ.
Tiểu Quyển từ trên đầu Chu Phàm nhảy xuống, ngồi trên vai Chu Phàm, duỗi lưng, lười biếng nói:
- Chủ nhân, ta vừa mới ngủ, ngươi gọi ta làm gì, nếu không có việc gì thì đừng làm phiền ta ngủ.
Chu Phàm tức giận nói:
- Cho ta sáu Tiểu Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển ờ một tiếng, phân ra một sợi tóc, lập tức phân hoá thành Tiểu Tiểu Quyển.
Chu Phàm đưa thư cho Tiểu Tiểu Quyển, bảo bọn họ mở.
Mà Chu Phàm thì mang theo Tiểu Quyển lui lại mấy chục bước.
Hốc mắt Tiểu Quyển ửng đỏ nói: - Chủ nhân, sao ngươi có thể cứ bắt các hài nhi của ta làm loại chuyện nguy hiểm này vậy?
- Được rồi, cho ngươi thêm một cái chân vịt.
Chu Phàm nhìn chằm chằm động tác của Tiểu Tiểu Quyển, hờ hững nói.
- Các con, động tác nhanh nhẹn lên.
Tiểu Quyển lập tức vui vẻ ra mặt, nào còn thần sắc lo lắng bi thương vì Tiểu Tiểu Quyển.
Các Tiểu Tiểu Quyển phân công hợp tác, bốn Tiểu Tiểu Quyển mỗi đứa một góc nâng phong thư lên, mà hai Tiểu Tiểu Quyển còn lại thì xé miệng thư, lấy ra một thờ giấy.
Chu Phàm không đi tới, mà là bảo Tiểu Tiểu Quyển nghiêm túc đọc thư, sau đó thì bảo bọn họ chạy về.
Chỉ số thông minh của các Tiểu Tiểu Quyển không cao, cũng không biết chữ, nhưng Tiểu Quyển thì biết.
Các Tiểu Tiểu Quyển dung nhập vào trong thân thể của Tiểu Quyển, Tiểu Quyển nhắm mắt dung hợp ký ức của các Tiểu Tiểu Quyển, hiện tại nàng đã có thể quyết định có dung hợp ký ức của các Tiểu Tiểu Quyển hay không.
Bằng không một lần phóng ra quá nhiều Tiểu Tiểu Quyển, nhận nhiều hình ảnh ký ức như vậy, sẽ khiến nàng cảm thấy đau đầu.
Đợi sau khi Tiểu Quyển mở mắt, Chu Phàm mới hỏi:
- Trong thư viết gì?