Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 874 - Chương 1560: Người Chặn Đường Đột Nhiên

Chương 1560: Người chặn đường đột nhiên Chương 1560: Người chặn đường đột nhiênChương 1560: Người chặn đường đột nhiên

Chương 1560: Người chặn đường đột nhiên

Loại đề ra nghi vấn từ manh mối này không phải trong một chốc một lát có thể hoàn thành.

Sáng sớm hôm sau, Chu Phàm đến ti phủ, tụ tập người điều tra án này lại, chú ý tiến triển của án kiện.

Chỉ là khiến Chu Phàm thất vọng, kiểm nghiệm của bên nge tác đối với cặn đan dược vẫn không thể chắc chắn những cặn đan dược này là đến từ cùng một loại đan dược.

Mà truy tung của các Lực Sĩ đối với người chết, tạm thời không có bất kỳ tiến triển gì, hỏi vài bạn bè của người chết, đều nói đó chỉ là một lần tụ hội bình thường, mà võ giả trong thành gần đây cũng không lưu truyền thứ gì đó đặc thù, vẫn giống như trước kia.

Chu Phàm quát mắng bọn họ một phen, bảo bọn họ tiếp tục truy tra, bao gồm cả án kiện của võ giả bị chôn dưới đất trong nhà hắn cũng phải tra lại.

Đợi sau khi tất cả thuộc hạ ra ngoài rồi, Chu Phàm lại đọc hồ sơ, hắn tin chắc phương hướng của mình không sai, nhưng vì sao trừ võ giả đã chết, võ giả khác đều không biết chuyện đan dược?

Chẳng lẽ đây không phải đan dược tu luyện, mà là một loại độc dược đặc thù?

Nhưng hung thủ làm thế nào để bức hoặc là dẫn dụ nhiều võ giả như vậy ăn loại đan dược này?

Những võ giả đã chết này đều là hạng người kinh nghiệm phong phú, không thể tùy tiện tin bất kỳ ai.

Trừ khi bọn họ bị khống chế, thân bất do kỷ...

Chu Phàm bực mình lắc đầu, manh mối quá ít, chỉ là phỏng đoán không hữu dụng.

Sau khi hắn tiến vào Nghi Loan Ti, án kiện của Phương Hòa An, còn có án kiện của ba mươi hai võ giả này, hai án kiện không có cái nào phá được, đúng là khiến cảm thấy căm tức.

Trước kia ta được gọi là thân thám Hanh Đặc Chu, hiện tại thượng nhiệm xác suất phá án không ngờ lại bằng không...

Chu Phàm tự giễu một câu.

Chu Phàm là chủ quan án kiện, những chuyện điều tra manh mối này không cần hắn tự mình làm, hắn cất hồ sơ, đóng cửa dặn dò tiểu lại vài câu, rời khỏi Nghi Loan Ti Phủ, thuê một chiếc xe ngựa đi tới thư viện.

Nếu có manh mối, những người của ti phủ tất nhiên sẽ tới thư viện tìm hắn, nếu chuyện khẩn cấp, vậy có thể dùng Tiêu Tức Phù truyền tin, hắn không cần ở lại nơi này tiếp tục chờ tin tức, làm như vậy đúng là quá lãng phí thời gian.

Chỉ là xe ngựa vẫn chưa tới cửa thành đông, lại đột nhiên dừng lại.

- Ngươi đột nhiên lao ra như vậy có phải muốn tìm chết không? Bên ngoài truyền đến tiếng quát mắng của mã phu.

Hình như là có người đột nhiên lao ra, dẫn tới xe ngựa không thể không dừng lại.

Chu Phàm lập tức mặt lộ vẻ cảnh giác, hắn vén màn, nhìn thấy trên đường huyên náo, người đi đường, người bán hàng rong lớn tiếng rao hàng, không có gì bất kỳ.

Sắc mặt Chu Phàm hơi dịu đi, hắn kiên nhẫn chờ mã phu quát lui người đó.

Chỉ là người bên ngoài hô:

- Phiền giúp ta chuyển giao thư này cho vị đại nhân trong xe ngựa.

Chu Phàm ngây ra, hắn vén rèm lên nhìn, phát hiện là một hán tử trung niên sắc mặt có chút vàng như nến.

Hán tử trung niên này trong tay đang cam một phong thư, hắn thấy Chu Phàm ra, mặt lộ vẻ vui mừng nói:

- Đại nhân, đây là thứ cho ngươi.

Chu Phàm nhìn quét xung quanh, không phát hiện người quá khả nghi, hắn hỏi:

- Ai bảo ngươi đưa thư.

Mã phu thấy Chu Phàm ra, hắn ngậm miệng, để Chu Phàm ứng phó.

Hán tử đó chắp tay nói:

- Ta cũng không biết, người đó cho ta một số tiền, bảo ta truyên thư cho đại nhân.

- Ngươi nhận ra ta à?

Chu Phàm lại hỏi.

Người Truyền tin lắc đầu nói:

- Không nhận ra.

Sắc mặt Chu Phàm hơi trâm xuống nói:

- Ngươi không nhận ra ta, làm thế nào biết thư này là gửi cho ta.

- Vị đại nhân bảo ta truyên thư chỉ vào xe ngựa của đại nhân, chắc không thể sai được, ta đuổi theo một hồi lâu mới đuổi kịp xe ngựa của đại nhân.

Trán hán tử trung niên vẫn mang theo mồ hôi lấm tấm.

Xe ngựa trong thành đi không nhanh, nhưng muốn đuổi theo cũng không dễ dàng, hiển nhiên hán tử trung niên này cũng mất một phen sức lực mới đuổi kịp xe ngựa của Chu Phàm.

- Người đó trông thế nào?

Chu Phàm hỏi.

Trong lòng hắn rất tò mò, ai muốn truyền thư cho hắn?

- Người đó... Hán tử trung niên vừa há miệng liền ngây ra, hắn có chút ngỡ ngàng nói:

- Kỳ quái, vì sao ta không nhớ được bộ dáng của hắn, hắn là nam hay là nữ ta cũng quên rồi. Sắc mặt Chu Phàm nghiêm lại, hắn đi xuống xe ngựa, nhìn người đưa tin đó, lại hỏi: - Ngươi là ai? Nhà ở đâu?

Hán tử trung niên không trả lời, mặt lộ vẻ cảnh giác:

- Đại nhân, ta chỉ là truyền tin, ngươi hỏi lai lịch của ta làm gì?

- Sao ta biết ngươi có phải đúng là truyền tin hay không?

Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng.

Hán tử trung niên hừ một tiếng, hắn ném phong thư xuống đất,

- Nói chung thì ta đã đưa thư đến rồi, có xem hay không thì tùy ngươi.

Hán tử trung niên ném thư xong xoay người bước đi.

- Còn muốn chạy à?

Chu Phàm cười lạnh, tay hắn chộp tới hán tử trung niên.
Bình Luận (0)
Comment