Chuong 1579: Phong mieu chung (2)
Chuong 1579: Phong mieu chung (2)Chuong 1579: Phong mieu chung (2)
Chương 1579: Phong miêu chứng (2)
- Cũng không có gì, chỉ là do tò mò muốn hỏi một chút.
Chu Phàm lại cười ha ha nói với Đàm Nguyên.
Đàm Nguyên cười khổ nói:
- Kỳ thật ta cũng không biết bệnh này tên là gì, chỉ là thỉnh thoảng nghe người ta nói đây là phong miêu chứng, cũng không biết có phải chính là cái tên này không.
Người này nói rất hàm hồ, như vậy cho dù bên Nghi Loan Ti sai người điều tra, dù không tra được cái gọi là phong miêu chứng hoặc là tra được người này nói không đúng, hắn cũng có thể thoái thác nói không biết... Trong lòng Chu Phàm nghĩ như vậy, hắn lại mặt mày tươi cười nói:
- Thì ra là phong miêu chứng, đan dược ngươi ăn để chứa phong miêu chứng gọi là gì?
Trên mặt Đàm Nguyên lộ ra vẻ cảnh giác,
- Đại nhân, đan dược là ta tình cờ được một dược sư cho, hắn nói khi bệnh của ta phát tác, có thể làm giảm thống khổ của ta, hắn nói đan dược này tên là Hỗn Khí Đan.
- Thì ra là Hỗn Khí Đan.
Chu Phàm khẽ gật đầu,
- Dược sư đó tên là gì? Sống ở đâu?
- Ta chỉ biết hắn họ Lữ, là người của Cự Hùng Huyện, nhưng ở đâu thì ta cũng không biết.
Trán Đàm Nguyên đã toát mồ hôi.
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Ngươi không biết hắn ở đâu? Ngươi ăn hết đan dược rồi thì sao?
Đàm Nguyên vừa rồi nói chỉ có thể làm giấu thống khổ, chứng tỏ thuốc này không thể chữa được khỏi bệnh của hắn.
- Đại nhân hiểu lầm rồi, ta thật sự không biết dược sư đó ở đâu, hắn ước định với ta, hàng năm vào thời gian cố định sẽ xuất hiện ở trong một tửu lâu của Cự Hùng Huyện, ta có thể tới đó tìm hắn mua đan dược của hắn.
Đàm Nguyên vội vàng giải thích.
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Ngươi có từng nghĩ tới không, vạn nhất hắn không xuất hiện thì ngươi sẽ thế nào?
Đàm Nguyên lau mồ hôi trên trán, nói:
- Đa tạ đại nhân đã nhắc nhở, là ta sơ sót, chưa nghĩ tới vấn đề này, lần sau gặp dược sư đó, khẳng định sẽ bắt hắn nói cho ta biết hắn đang sống ở đâu? Chu Phàm cười khẽ một tiếng, hắn xoay người nhìn ba gã thuộc hạ hỏi:
- Các ngươi cảm thấy hắn nói thế nào?
- Đại nhân, người này chỉ hồ ngôn loạn ngữ, không nghiêm hình tra tấn, hắn là sẽ không khai.
Một Lực Sĩ hung hăng nhìn Đàm Nguyên trong lao.
Toàn thân Đàm Nguyên run lên, hắn đã nghe nói tới chỗ đáng sợ của hình cụ đại lao Nghi Loan Ti, hắn run rẩy vội la lên:
- Đại nhân, ta không nói dối, những gì ta nói đều là thực sự.
Chu Phàm cũng lắc đầu nói:
- Đừng nghiêm hình tra tấn, làm như vậy quá tàn nhẫn.
Đàm Nguyên thở phào.
- Chờ khi phong miêu chứng của hắn phát bệnh, đừng cho hắn đan dược.
Chu Phàm bổ sung.
Sắc mặt Đàm Nguyên trắng bệch, lúc trước hắn phát bệnh, đan dược đã đưa cho hắn rồi, nhưng về sau khi hắn vận công luyện hóa đan dược, các Lực Sĩ trong phủ tỉ lại thu bình sứ đó.
Nếu không có thuốc, gặp phải loại thống khổ đó thì chẳng thà chết đi còn hơn.
- Đại nhân, ta thật sự không biết, xin ngươi tha cho ta.
Đàm Nguyên lập tức quỳ xuống trước Chu Phàm, không ngừng dập đầu khóc rống nói.
Chu Phàm chỉ hờ hững nhìn rồi hạ lệnh:
- Lúc nào hắn nguyện ý nói thì cho hắn dược, lát nữa đi vào trói hắn lại, đừng để hắn tự sát khi phát bệnh.
Đàm Nguyên run rẩy không thôi, đây là muốn hắn sống không được, chết không xong, hiện tại hắn không bệnh phát, sẽ không muốn tự sát, nhưng một khi bệnh phát nếu không có thuốc, hắn có thể thật sự sẽ lựa chọn tự kết liễu bản thân.
Người này rất độc.
Ba thuộc hạ của hắn cùng lắm thì chính là muốn nghiêm hình thẩm vấn mình, mình còn có thể chịu được, nhưng cách làm của vị đại nhân Nghi Loan Ti này còn âm độc hơn thuộc hạ của hắn cả chục lần.
- Không biết bệnh của ngươi lúc nào thì phát tác?
Chu Phàm lại bình tĩnh hỏi.
Đàm Nguyên trâm mặc không trả lời, trong lòng hắn đang nghĩ vì sao Chu Phàm lại hỏi như vậy? Là muốn tới đây nhìn bộ dạng thống khổ của hắn khi phát bệnh sao?
- Có điều ta hi vọng là trong vòng ba ngày này đừng phát bệnh, tin rằng ngươi cũng nghe được một số chuyện phát sinh đêm qua, ta gần đây phải xử lý chuyện đó, không thể rảnh để tới thăm ngươi.
Chu Phàm nói khẽ.
Ba ngày? Mắt Đàm Nguyên bỗng trợn to, hắn một ngày không ăn thuốc đó sẽ phát bệnh, hắn quả thực không thể tin được ba ngày sau, hắn sẽ bị tra tấn thành bộ dạng gì?
- Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép thả hắn, bất kể hắn kêu rên thống khổ thế nào, cũng không được cho hắn đan dược...
Chu Phàm nói đến đây, tạm dừng một chút,
- Thôi, bình đan dược đó hay là để ở chỗ ta thì an toàn hơn.
Nghe thấy Chu Phàm muốn lấy đan dược đi, Đàm Nguyên triệt để sụp đổ rồi, hắn kêu rên nói:
- Đại nhân, đại nhân, là ta sai rồi, ngươi đừng lấy thuốc đi, bằng không ta sẽ chết đó, ta không nên hồ ngôn loạn ngữ với ngươi, là ta sai.
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Ngươi nói thật cho ta, bệnh này của ngươi là thế nào, thuốc đó là sao? Ngươi thật sự cho rằng chúng ta không biết gì sao?