Chuong 1584: Day bui dat
Chuong 1584: Day bui datChuong 1584: Day bui dat
Chuong 1584: Day bui dat
Chu Phàm lắc đầu,
- Ngươi có biết đây là quái quyệt gì không? Đúng rồi, nó dường như còn thích hút tuỷ não...
Chu Phàm lại nói đặc trưng của người chết vì ác mộng đó với Chu Tiểu Miêu.
- Nếu ngươi biết, ta nguyện ý trả thù lao.
Chu Phàm nói, thù lao của vấn đề cũng không đáng tiền.
Nếu có thể biết là quái quyệt gì, vậy chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Chu Tiểu Miêu nhướng mày nói:
- Chưa từng nghe qua, ảnh hưởng nó gây ra cũng không thể hiện ra ở trên thuyền, chỉ bức ngươi không thể không rời khỏi Khôi Hà Không Gian mà thôi, nghĩ chắc cũng không quá cường đại.
- Trừ những quái quyệt không thể biết cấp đó ra, quái quyệt sinh sinh diệt diệt mỗi năm thật sự quá nhiều, mà ngươi cũng biết, những người dẫn dắt chúng ta ở trên thuyền, con đường tin tức duy nhất là từ những người lên thuyền các ngươi, nếu là quái quyệt mới xuất hiện sau khi ta lên thuyền, ta đều sẽ không nhận ra.
Chu Phàm cười khổ một tiếng, Chu Tiểu Miêu không biết cũng không kỳ quái, giống như nàng nói vậy, trừ những quái quyệt vô cùng cường đại ra, nếu là quái quyệt quá yếu, nàng chưa chắc có thể nhận biết.
Nhất là hàng năm đều sẽ có không ít quái quyệt mới sinh ra, đây cũng là chỗ khó đối phó của quái quyệt.
Đương nhiên quái quyệt không quá cường đại trong miệng Chu Tiểu Miêu, là chỉ đối với Chu Tiểu Miêu mà thôi.
Nếu vì vậy mà có khinh thị, Chu Phàm cảm thấy đầu óc của mình khẳng định là hỏng rồi.
Không thể từ chỗ Chu Tiểu Miêu có được tin tức hữu dụng, Chu Phàm nghĩ một chút, quyết định trước tiên rời khỏi Khôi Hà Không Gian, vào lúc thế này mà ngủ thì không quá thỏa đáng.
Hắn nói một tiếng với Thực Phù, đã bị sương mù bao phủ, rời khỏi Khôi Hà Không Gian.
Thực Phù cũng vậy.
Tỉnh lại trong phòng, Chu Phàm đẩy cửa ra ngoài hỏi thuộc hạ đang canh giữ ở ngoài sân, mới biết hắn đã ngủ một canh giờ.
Trong một canh giờ này, trong Cao Tượng Thành không có bất kỳ động tĩnh gì.
Chu Phàm tính toán thời gian một chút, cách thời gian toàn thành phát sinh ác mộng đêm qua vẫn còn nửa canh giờ.
Hắn lại dùng Tiêu Tức Phù trao đổi một chút với Tứ Trấn Sứ ở ba khu vực khác, ba khu đông bắc, tây bắc, tây nam cũng không có bất kỳ tình huống gì phát sinh.
Chu Phàm không thể tùy ý rời khỏi nơi này, bằng không chuyện phát sinh, thuộc hạ có thể không kịp thông tri cho hắn.
Hắn bảo người dưới cứ cách một đoạn thời gian thì báo cáo một lần, mà hắn chỉ có thể ở trong nhà vừa cân nhắc võ kỹ vừa kiên nhẫn đợi.
Chỉ là theo thời gian dần dần trôi qua, dần dần tiếp cận tiết điểm thời gian toàn thành gặp ác mộng, vẫn không hề có động tĩnh.
Thỉnh thoảng sẽ có gió lạnh thổi qua, khiến cây cỏ trong thành phát ra tiếng xào xạc, ngoài ra, trong thành tĩnh lặng tới khiếp người.
Cũng bởi vì đã tiếp cận tiết điểm thời gian của ác mộng, các võ giả Nghi Loan Ti đang trông coi, các bộ khoái huyện nha đang hiệp trợ, tinh thần đều căng thẳng, chú ý động tĩnh xung quanh.
Nhưng cho đến thời gian đêm qua toàn thành phát sinh ác mộng, cũng không có bất kỳ chuyện gì phát sinh.
Sắc mặt Chu Phàm nghiêm lại, bảo thủ hạ đừng lơ là, trước hừng đông vẫn phải đề phòng nghiêm túc.
Dẫu sao hiện tại không xuất hiện, nhưng không phải nói chúng sẽ không tới, trước hừng đông, chúng đều có khả năng sẽ tới.
Chu Phàm nhảy lên mái ngói, trong gió lạnh mùa đông của đêm khuya, nhìn đèn đuốc sáng lên ở phụ cận.
Dưới bầu trời đen xì là đèn đuốc của vạn nhà.
Bởi vì sợ ác mộng toàn thành, một số người lựa chọn thức trắng đêm không ngủ hoặc là thay phiên ngủ, cho nên tối nay trong thành có không ít căn nhà đều tỏa ra ánh đèn.
Chu Phàm hơi nhướng mày, hắn cũng không biết dân chúng trong thành làm như vậy có hữu hiệu không, hắn nghĩ quan trọng là chúng có tới hay không?
Có lẽ chúng đã phát hiện được trong thành đề phòng sâm nghiêm, không dám xuất hiện nữa, hoặc là chúng tới mười tám thôn ngoài thành.
Đương nhiên cũng có khả năng là chúng vốn chỉ là đi ngang qua, sau này sẽ không xuất hiện nữa.
Nhưng bất kể suy đoán nào, đều chỉ là suy đoán mà thôi, cái này phải có thời gian để nghiệm chứng.
Gió lạnh gào thét, gió đêm mang đến khí tức mang đến.
Trong thành bỗng nhiên vang lên tiếng khóc thét hét to, thành thị tĩnh lặng lập tức biến thành huyên náo.
Trong phòng truyền ra đủ loại thanh âm, hoảng loạn, gào khóc, hò hét. Chu Phàm đứng trên nóc nhà ánh mắt lạnh lùng, chúng tới rồi.
Chu Phàm từ nóc nhà nhảy xuống, thuộc hạ ở trong sân đều khẩn trương nhìn Chu Phàm.
- Có tin tức truyên đến không?
Chu Phàm hỏi.
Các thuộc hạ đều lắc đầu.
Tất cả võ giả trong thành đều hành động, chạy kiểm tra khắp phố lớn ngõ nhỏ, có người cấp tốc đi lại trên nóc nhà, cũng có người xuống dưới xem.
Bọn họ nhìn chằm chằm bóng người lay động dưới ánh đèn, hi vọng có thể tìm ra thân ảnh của quái quyệt đang liệp sát nhân loại.
Trong công tác chuẩn bị hôm nay, đã sớm thông tri tất cả mọi người trong thành, nếu phát hiện dấu vết của quái quyệt, đều có thể lớn tiếng kêu cứu, bọn họ sẽ ngay lập tức tới.