Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 906 - Chương 1592: Giai Đoạn Hai

Chương 1592: Giai đoạn hai Chương 1592: Giai đoạn haiChương 1592: Giai đoạn hai

Chuong 1592: Giai doan hai

Nhuc đoàn to lớn bán kính ba trượng gập ghenh lồi lõm, con người ở trước mặt nó lộ ra có chút nhỏ bé.

Không chỉ là Bình Tỉnh Phường và Tiểu Đào Phường sát Bình Tỉnh Phường, dân chúng của Dã Trùng Phường cũng sớm đã rời khỏi ba phường tây nam.

Ba phường được Phù Sư của Nghi Loan Ti bố trí một phù trận to lớn bao phủ.

Phù trận tỏa ra Quang mang màu xanh ngăn cách ba phường tây nam và khu vực khác của Cao Tượng Thành.

Người Trong thành đều có thể nhìn thấy phù trận phát ra quang mang màu xanh cùng với đoàn thịt trắng mà phù trận cũng không thể hoàn toàn che phủ đó.

Bọn Chu Phàm vẫn đang thử.

Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy có chút tuyệt vọng, tuế môn thật sự quá khó tìm.

Thịt trắng bên ngoài Bạch Tuế dừng sinh trưởng mấp máy, tụ thành từng bướu thịt cao bằng người.

- Cẩn thận, nó đã tiến vào giai đoạn thứ hai rồi.

Cho dù Hoàng Bất Giác không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, Bạch Tuế đã tiến vào giai đoạn hai.

Bướu thịt giống như mưa nhao nhao hạ xuống, một số võ giả chạy nhanh quanh thân thể vốn to như núi của Bạch Tuế còn bị một số bướu thịt đập trúng, theo bướu thịt rơi xuống mặt đất.

Bướu thịt đập xuống còn vươn ra từng cánh tay, ý đồ trói lấy võ giả.

Chỉ một thoáng đã khiến các võ giả của Nghi Loan Ti¡ tay chân luống cuống.

- Đều tản ra.

Hoàng Bất Giác thấy vậy chỉ có thể hít sâu quát lớn.

Các võ giả của Nghi Loan Ti nhao nhao từ trên người Bạch Tuế nhảy xuống, rời xa những bướu thịt này.

Một đoàn bướu thịt từ phía trên đập xuống thò tay về phía Chu Phàm, hắn chỉ bổ tới một đao.

Đao Nhanh không nhìn thấy bóng chém đứt cánh tay bướu thịt, lúc này Chu Phàm mới thuận lợi hạ xuống đất, lại tụ cùng một chỗ với đám người Thẩm Tĩnh, Hoàng Bất Giác.

Bướu thịt vẫn không ngừng từ trên người Bạch Tuế rơi xuống, mà một khi bướu thịt tróc ra, thân thể của Bạch Tuế rất nhanh lại có thịt trắng mới sinh trưởng, cho nên Bạch Tuế không vì vậy mà nhỏ đi. Chịu ảnh hưởng của Bạch Tuế, kiến trúc chung quanh sớm đã bị đè sập, từng đoàn bướu thịt hạ xuống phế tích biến ảo thành hình.

Các võ giả nhao nhao xuất thủ kích sát bướu thịt vẫn chưa thành hình.

Nhưng bướu thịt hạ xuống nhiều tới mấy ngàn, hơn nữa Bạch Tuế vẫn đang không ngừng sinh trưởng bướu thịt.

Đao kiếm kèm theo phù lục bổ vào bướu thịt, rất khó một đao chém bướu thịt thành hai nửa, chỉ có thể từ trong thân thể của chúng bổ ra từng vết thương rất sâu.

Không ngừng có bướu thịt biến ảo thành hình người, Binh Bạch Tuế biến ảo thành hình người không có ngũ quan của con người, chúng trừ tứ chi giống con người ra, sau lưng còn mọc ra năm móng vuốt sắc bén như nhện.

Binh Bạch Tuế trâm mặc lặng lẽ giết tới các võ giả của Nghi Loan Ti.

Các võ giả của Nghi Loan T¡ chém giết với Binh Bạch Tuế.

Hoàng Bất Giác gầm lên một tiếng, quạt xếp trong tay hắn xòe ra, chính là hơn mười đạo cương nhận màu trắng chán cho thân thể của Binh Bạch Tuế vỡ vụn thành vô số thịt nát màu trắng.

Thẩm Tĩnh ném binh khí trong tay xuống, hắn đánh ra từng chưởng, cương chưởng màu xanh quét ra, mỗi một chưởng đều có thể làm nổ nát một hoặc mấy Binh Bạch Tuế.

Chu Phàm từ lâu đã cởi xuống Đức Tự Đao, song đao bổ ra, lưỡi đao của hắn như một đạo gió xoáy, không ngừng thu gặt tính mạng của Binh Bạch Tuế.

Nhưng ngay cả như vậy, Binh Bạch Tuế vẫn quá nhiều, che trời phủ đất giống như một đám châu chấu lại như thủy triều ập tới bọn Chu Phàm, che phủ thân ảnh của bọn họ.

Binh Bạch Tuế cũng không khó giết, chỉ là số lượng như vậy thật sự quá khủng bố.

Nhất là bướu thịt vẫn đang tiếp tục tróc ra từ trên người Bạch Tuế.

Nếu không có Chu Phàm, Hoàng Bất Giác, Thẩm Tĩnh một người chiếm một góc, gánh vác đại bộ phận áp lực, các võ giả của Nghi Loan Ti đã sớm bị Binh Bạch Tuế đồ sát sạch rồi.

Dưới kiểu chém giết này, còn có ba nhục đoàn còn cao hơn Binh Bạch Tuế gấp đôi từ trên người Bạch Tuế rơi xuống.

Ba nhục đoàn đặc thù này vừa rơi xuống đất, có Binh Bạch Tuế khiêng lên, sau đó chia làm ba đường chạy ra bên ngoài.

Đây là Tử Bạch Tuết

Tử Bạch Tuế đang tìm tế bào sinh trưởng thích hợp.

- Hoàng đại nhân, chúng ta phải ngăn Tử Bạch Tuế lại.

Đao trong tay Chu Phàm không ngừng đánh xuống, hắn nhìn thấy Binh Bạch Tuế mang theo Tử Bạch Tuế rời khỏi, lớn tiếng kêu lên. Cho dù có phù trận ngăn cách ba phường tây nam, nhưng dưới sự trùng kích của Binh Bạch Tuế, phù trận cũng chưa chắc đã có thể mang tới tác dụng.

Hoàng Bất Giác đương nhiên cũng hiểu điểm này, chỉ là bọn họ hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có biện pháp ngăn cản Binh Bạch Tuế mang theo Tử Bạch Tue rời khỏi?

- Hoàng đại nhân, ta có thể rời khỏi giết Tử Bạch Tuế, nhưng các ngươi có thể chống đỡ được không?

Chu Phàm lại lớn tiếng hỏi.

- Ngươi cứ đi đi.

Hoàng Bất Giác do dự một chút cắn răng nói.

Chu Phàm thấy Hoàng Bất Giác đồng ý, hắn quát lạnh một tiếng, lao nhanh ra.
Bình Luận (0)
Comment