Chương 1606: Không được chửi bới hắn (2)
Chương 1606: Không được chửi bới hắn (2)Chương 1606: Không được chửi bới hắn (2)
Chương 1606: Không được chửi bới hắn (2)
Tiểu lại nói ba vị đại nhân Hoàng Bất Giác khi trời sắp sáng ngoài thành trở về, hiện tại đang nghỉ ngơi, ngoài ra cũng không có đại sự gì.
Chu Phàm gật đầu, sau khi hắn dùng cơm ở ti phủ thì mới đi gặp Trương công công.
Chu Phàm vốn là đến đổi ca cho Trương công công, để Trương công công đi nghỉ ngơi, nhưng Trương công công lắc đầu nói:
- Không gấp, lát nữa năm người chúng ta còn thương lượng một số chuyện.
Chu Phàm đã tỉnh lại, Trương công công sai người đi gọi ba người Hoàng Bất Giác đang nghỉ ngơi.
Đêm qua ba người Hoàng Bất Giác trở về, vốn nên đánh thức Chu Phàm, sau đó cùng thương thảo chuyện phát sinh đêm qua.
Nhưng ba người Hoàng Bất Giác một đêm bôn ba, đều mỏi mệt không thôi, muốn nghỉ một lát chờ Chu Phàm tỉnh dậy rồi tính, không phải cố ý muốn đợi Chu Phàm tỉnh lại.
Không bao lâu sâu, năm người tề tụ trong phòng nghị sự.
Chu Phàm đầu tiên là từ chỗ bọn Hoàng Bất Giác tìm hiểu một chút về chuyện ba thôn gặp tập kích đêm qua, nhưng giống như Chu Phàm nghĩ, ba thôn trừ lưu lại thi thể, không lưu lại bất kỳ manh mối gì.
Năm người trâm mặc một chút.
Hiện tại vấn đề bày ra trước mặt bọn họ là: Tối nay nên làm gì?
Liên tục thất bại ba đêm nhất là đêm qua, đả kích mang đến cho họ không nhẹ.
Những quái quyệt đó đêm qua không ngờ mở rộng phạm vi săn mồi, đừng nói hiệu quả ba đêm trước của bọn họ rất nhỏ, muốn đưa cả mười tám thôn vào trong phạm vi bảo hộ, với lực lượng có hạn của Nghi Loan Ti mà nói, căn bản là chuyện là không thực tế.
- Mấu chốt là chúng ta không biết chúng là quái quyệt gì.
Sắc mặt Thẩm Tĩnh xanh mét nói.
Nếu biết đây là quái quyệt gì, bọn họ sẽ không bị động như vậy nữa.
- A di đà Phật.
Văn Đề thở dài nói:
- Các Phù Sư, thư viện, Bạch Tượng Tự đều đã đọc hết điển tịch có liên quan tới quái quyệt, vẫn không thể tìm ra quái quyệt có đặc trưng như vậy, nghĩ chắc rất có thể là một loại quái quyệt không biết mới.
Văn Đề nói chính là điều mọi người trong phòng đang nghĩ.
Nhưng cho dù biết cũng không có ý nghĩa. Tối nay nếu không thể bắt được hoặc giết chết những quái quyệt đó, vậy vẫn sẽ chết gần hai trăm mạng người.
Manh mối bên tổ chức đeo mặt nạ đã bị chặt đứt từ lâu, bọn họ cũng không thể tìm ra người đeo mặt nạ trong Cao Tượng Thành.
Năm người Trong phòng đều cảm thấy khó giải quyết.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
- Ta có một biện pháp, có lẽ có thể thử một chút.
Chu Phàm bỗng nhiên lên tiếng.
- Biện pháp gì?
Hoàng Bất Giác không ôm hi vọng hỏi.
Mấy ngày nay bọn họ, ti phủ, thư viện, Bạch Tượng Tự đều nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng đều thành công, biện pháp của Chu Phàm cũng chưa chắc đã dùng được.
- Ta cảm thấy chúng ta có thể nghịch chuyển tâm mắt một chút, đừng cứ luôn đặt nhãn quang ở trên người những quái quyệt đó.
Chu Phàm vừa tổ chức lại ngôn ngữ vừa nói, hắn cũng là vừa đột phát kỳ tưởng mới nghĩ ra.
Vừa nghe thấy vậy, bốn người Hoàng Bất Giác đều mặt lộ dị sắc, bọn họ mấy ngày nay đích xác một mực là nhìn chằm chằm vào những quái quyệt đó mà nghĩ biện pháp, nhưng không làm như vậy thì nên làm thế nào?
- Ta cho rằng chúng ta có thể thử đặt tâm mắt ở trên người tất cả mọi người của Cao Tượng Thành.
Chu Phàm chậm rãi nói,
- Mục đích của quái quyệt là săn tất cả mọi người trong Cao Tượng Thành, chỉ cần chúng ta nhìn thẳng vào người, nếu chúng dám xuất hiện, chúng ta có thể bắt được chúng.
Nghe Chu Phàm nói, bốn người Hoàng Bất Giác ngơ ngác nhìn nhau, Trương công công nói:
- Ý của ngươi là chúng ta tụ tất cả mọi người của Cao Tượng Thành lại cùng một chỗ, thậm chí bao gồm cả mười tám thôn, nhưng biện pháp như vậy chúng ta đã sớm nghĩ tới rồi, sợ rằng không thực tế.
- Ta không phải là ý này.
Chu Phàm lắc đầu phủ nhận nói:
- Ý nghĩ của ta là chúng ta có thể tản tất cả võ giả ra ở cùng một căn nhà với người trong thành, nếu quái quyệt xuất hiện, các dân thường có lẽ không địch lại, có lẽ võ giả của Nghi Loan Ti chúng ta sẽ không đánh lại những quái quyệt đó, nhưng cũng không giống như mấy đêm trước, ngay cả phát tín hiệu cho chúng ta cũng không thể làm được.
Mắt bốn người Hoàng Bất Giác đều sáng lên, bọn họ cấp tốc suy tư. - Không được, có vấn đề, cho dù một căn nhà xếp vào người của chúng ta cũng không đủ.
Văn Đề miệng nói:
- Bởi vì mười tám thôn cũng phải làm như vậy, cho dù tính cả người của bộ khoái, đội tuần tra huyện nha vào, cũng vẫn không đủ.
Đây là một tính toán rất đơn giản, nếu dựa theo một trăm vạn người một hộ năm người mà tính, vậy có hai mươi vạn hộ, bọn họ cân hai mươi vạn người để phòng thủ, nhân số này quả thật không đủ.
Nếu thực sự có hai mươi vạn người, bọn họ đã không phải bị động như vậy.
- Nếu nhân số không đủ, vậy chúng ta có thể phát thêm một số phù, khí cụ, để mỗi hộ tự đề phòng, ít nhất phải phát ra được tín hiệu.