Chương 1612: Hà Nhân ở đâu
Chương 1612: Hà Nhân ở đâuChương 1612: Hà Nhân ở đâu
Chương 1612: Hà Nhân ở đâu
- Thẩm đại nhân, các võ giả kiểm tra thi thể xong chưa?
Chu Phàm hỏi.
- Xong rồi.
Thẩm Tĩnh nói:
- Kỳ thật không có gì phải điều tra, bọn họ đều chết dưới lợi khí như đao kiếm, thủ pháp của dưới lợi khí rất nhanh gọn, người của Hà gia không thể tổ chức được chống cự hữu hiệu, các ngõ tác và Phù Sư đang kiểm tra, xem có khả năng trúng độc tố hoặc nguyền rủa trước không, có điều ngươi cũng biết cái này cần thời gian...
- Nói cách khác chúng ta tùy thời có thể rút khỏi phủ phải không?
Chu Phàm lại hỏi.
- Là như vậy...
Thẩm Tĩnh khẽ gật đầu, mắt hắn lộ vẻ khó hiểu:
- Chu phủ ti, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Không tìm ra Hà Nhân, không có nghĩa là hắn không ở đây, ta muốn dỡ cả Hà phủ.
Chu Phàm thản nhiên nói.
- Cái này...
Thẩm Tĩnh giật mình, vì tìm ra Hà Nhân có thể vẫn ở đây mà dỡ cả Hà phủ? Suy nghĩ này đúng là mới lạ.
- Thẩm đại nhân, được không?
Chu Phàm lại hỏi.
Thẩm Tĩnh hồi thần, hắn suy nghĩ một chút nói:
- Ngươi là chủ quan của những án kiện này, ngươi muốn dỡ thì cứ dỡ.
Sở dĩ Thẩm Tĩnh xuất hiện ở đây, là vì lúc ấy Chu Phàm không ở trong thành, hắn mới dẫn người tới Hà gia.
- Có điều trừ thi thể ra, đồ của Hà gia muốn chuyển đi không phải một chốc một lát là có thể hoàn thành.
Thẩm Tĩnh nhíu mày nói.
- Chuyển thi thể cùng một số tài vật quan trọng đi, thứ quá nặng thì không cần.
Chu Phàm không chút do dự nói:
- Kéo dài càng lâu, khả năng hắn đào tau lại càng lớn. Chu Phàm đã nói như vậy, Thẩm Tĩnh đương nhiên không có vấn đề.
Để thuận lợi hoàn thành, Thẩm Tĩnh còn muốn điều một đội tuần tra hai mươi người tới đây hỗ trợ.
Nếu không phải hiện tại Cao Tượng Thành đang toàn lực vận chuyển chuyện ác mộng toàn thành, người bọn họ có thể điêu đến càng nhiều hơn.
Hà gia bị diệt môn, hấp dẫn ánh mắt của tất cả thế gia ở ba phường đông bắc, bọn họ thậm chí không quan tâm tới quái quyệt ác mộng tối nay, đều phái ra nhân thủ đến trước cửa Hà phủ tìm hiểu tin tức, sợ vụ diệt môn mạc danh kỳ diệu này liên lụy đến bọn họ.
Hiện tại thấy Nghi Loan Ti vác thi thể đi, lại vác cả tài vật.
Những người ở cửa tìm hiểu tin tức rất nhanh liền nghe thấy Nghi Loan Ti nói muốn dỡ Hà gia.
Rất nhanh trước cửa có người lớn tiếng ồn ào, nói Hà phủ không thể dỡ.
Việc này vang tới chỗ Chu Phàm và Thẩm Tĩnh đang thương lượng, hai người ra cửa phủ, nhìn các võ giả và quản sự thế gia đang ôn ào.
- Đại nhân, Hà phủ không thể dỡ, Hà gia còn nợ chúng ta rất nhiều, hiện tại người của Hà gia chết hết rồi, chúng ta còn muốn bán Hà phủ, để thu hồi một bộ phận nợ.
Những người đang làm ầm ï đó đưa ra lý do.
Thẩm Tĩnh lạnh lùng nói:
-Ha gia nợ các ngươi bao nhiêu tiền Nghi Loan Ti không quan tâm, nhưng Nghi Loan Ti dỡ Hà phủ là để phá án, ai dám ngăn cản, Nghi Loan Ti có lý do hoài nghi án diệt môn Hà gia có thể liên quan tới thế gia sau lưng các ngươi.
Người ầm ĩ câm như hến, không dám lên tiếng, rất sợ lây dính một chút quan hệ với án kiện.
Thẩm Tĩnh và Chu Phàm đi vào, Chu Phàm lại bảo các Phù Sư bố trí phù trận cách âm trong phạm vi Hà phủ.
- Chẳng lẽ Chu phủ ti còn sợ dỡ nơi này thì nhiễu dân sao?
Thẩm Tĩnh cảm thấy khó hiểu, đồng thời trêu.
- Ta muốn trước khi động thủ dỡ nói chuyện với hắn đã, nói không chừng hắn nguyện ý ra thì sao?
Chu Phàm cười cười nói.
Phù trận cách âm rất dễ dàng được bố trí xong, bố trí phù trận cách âm là không muốn để những người ở bên ngoài biết Nhân chưa chất.
- Hà Nhân, ta biết ngươi ở đây.
Trở lại trong đại sảnh, Chu Phàm hô lên câu đầu tiên.
Trong thanh âm ẩn chứa chân khí, vang vọng toàn bộ Hà phủ. - Cả nhà ngươi đều chết hết rồi, ngươi trốn cũng có ích lợi gì?
- Cho dù chúng ta không tìm thấy ngươi, nhưng sau khi ngươi chạy thoát thì thế nào?
- Ngươi cảm thấy dựa vào một mình ngươi có thể báo thù sao?
- Hay là ngươi căn bản không định báo thù, chỉ làm một kẻ nhu nhược tham sống sợ chết?
- Không tồi tới thân nhân như huynh đệ vợ con của những người đã chết đi, ngươi thật sự có thể chịu được sao?
- Ngươi muốn báo thù, chỉ có dựa vào Nghi Loan Ti chúng ta.
- Xuất hiện đi, nói ra tất cả mọi chuyện, để chúng ta báo thù thay ngươi.
Chu Phàm nói xong những gì mình muốn nói, cùng Thẩm Tĩnh im lặng chờ.
Đối với Hà Nhân có ra hay không, Chu Phàm không có nắm chắc quá lớn, bởi vì hắn không biết tính cách của Hà Nhân, nhưng hắn nghĩ chỉ cần là người hơi có chút tâm huyết đều sẽ không cam tâm.
Một lát sau, có tiếng bước chân từ ngoài sảnh truyền tới.
Đi vào là một nam tử trung niên mặc cẩm bào, khuôn mặt hắn tái nhợt không máu, giống như có bệnh nặng, nhưng hai mắt đã phủ kín tia máu.
Là Hà Nhân.
Hắn quả nhiên một mực trốn trong Hà phủ.
Chưa từng rời khỏi.