Chuong 1613: Mong hoan
Chuong 1613: Mong hoanChuong 1613: Mong hoan
Chương 1613: Mộng hoàn
Trên mặt Thẩm Tĩnh lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ thật sự đúng như Chu Phàm dự đoán.
- Hà gia chủ, ngươi khiến chúng ta tìm đến khổ.
Thẩm Tĩnh nói.
Hắn nói lời này cũng biết Chu Phàm ở Cao Tượng Thành chưa bao lâu, chưa chắc đã nhận ra Hà Nhân, lời này là nói với Chu Phàm, hắn là Hà Nhân.
Chu Phàm bình tĩnh nhìn Hà Nhân, hắn suy nghĩ đây rốt cuộc là một người như thế nào, có nguyện nói ra tất cả mọi chuyện không.
Hà Nhân ho khan, hắn lấy ra khăn tay che miệng, rất nhanh khăn tay trắng đã nhuộm máu tươi.
Hắn nhìn máu đỏ chói mắt trên khăn tay, bỗng nhiên bật cười, trong nụ cười lộ ra một tia điên cuồng.
- Ngươi đang cười gì?
Thẩm Tĩnh nhíu mày hỏi.
Ngoài sảnh Hà phủ có rất nhiều võ giả, nhưng Hà Nhân có thể không để bất kỳ ai phát hiện đi đến trước mắt bọn họ, đây vốn chính là một chuyện bất khả tư nghị.
- Ta đang cười câu nói vừa rồi của Thẩm đại nhân.
Hà Nhân ném xuống khăn tay trắng đã nhuốm máu tươi,
- Đây là nhà của ta, nếu ta muốn trốn, các ngươi vĩnh viễn không tìm thấy ta.
- Cho dù Chu đại nhân nghĩ ra kế sách dỡ Hà phủ, cũng không thể tìm được ta.
Chu Phàm nói:
- Nhưng ngươi vẫn ra.
Hà Nhân nhìn Chu Phàm, trên mặt lộ ra vẻ khen ngợi nói:
- Ta một mực ở trong chỗ tối nghe Chu đại nhân nói chuyện với Thẩm đại nhân, suy đoán của Chu đại nhân đối với ta đều đúng, Chu đại nhân đúng là lợi hại, nếu người đó thông minh như Chu đại nhân, vậy có lẽ ta đã chết rồi, không còn được thấy hai vị đại nhân nữa.
- Đoán ngươi ở đây, ta cũng chỉ là cược vận khí mà thôi.
Chu Phàm trầm giọng nói:
- Hà gia chủ, hiện tại không phải lúc nói chuyện phiếm, ta muốn biết là ai muốn giết cả nhà Hà gia, lại là bởi vì sao?
- Ngươi không cần nói quá chỉ tiết, chỉ cân ngươi nói ra tên của hắn, chúng ta lập tức đi bắt người, bằng không hắn chạy thoát, ngươi muốn báo thù cũng muộn rồi.
- Chu phủ ti nói rất có lý, ngươi đã nguyện ý tự đi ra, chắc cũng là để báo thù cho Hà gia.
Thẩm Tĩnh cũng phụ họa nói.
Trên mặt Hà Nhân lại không lộ ra vẻ lo lắng gì, hắn thản nhiên cười nói:
- Không gấp, có thể chạy thì đã sớm chạy rồi, không thể chạy, muộn một chút cũng sẽ không chạy.
Chu Phàm và Thẩm Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, trạng thái của Hà Nhân này có chút không đúng.
Nhưng người ở trình độ này, cho dù hai người bọn họ động thủ bắt giữ Hà Nhân, mang về trong phủ nghiêm hình tra tấn ép hỏi, cũng hao phí rất nhiều thời gian.
Chu Phàm cười nói:
- Được rồi, vậy chúng ta cũng chậm rãi tán gẫu.
Chu Phàm ngôi xuống ghế.
Thẩm Tĩnh nghĩ một chút cũng ngồi xuống.
Hà Nhân dựng một chiếc ghế đã bị đá đổ, sau khi hắn ngồi xuống lại nhẹ giọng ho khan.
Trong phòng vẫn lưu lại mùi máu tanh.
- Thân thể của ngươi không sao chứ?
Chu Phàm nhìn Hà Nhân hỏi.
Hà Nhân ho khan mấy tiếng mới bình thường lại, hắn lắc đầu nói:
- Ta một mực có hàn bệnh, bệnh cũ rồi, nhưng Chu đại nhân không cần lo lắng, khí lực nói chuyện thì vẫn có, cũng sẽ không giống như một số thoại bản cố sự vớ vẩn, nói đến một nửa, cuối cùng để lại tên của hung phạm không nói ra.
Hắn tạm dừng một chút nói:
- Chu đại nhân còn nhớ quản sự Hà gia chết trước mặt ngươi không?
- Đương nhiên là nhớ, người đó chết vì Thi Tuyến Trùng, đầu hắn trực tiếp nổ tung ở trước mặt ta, sao ta có thể không nhớ?
Chu Phàm thản nhiên nói:
- Ta một mực hoài nghi cái chết hắn có vấn đề, chẳng lẽ có liên quan tới việc này sao?
Hà Nhân thở dài:
- Hắn là bắt đầu của tất cả mọi chuyện, nếu ta có thể tỉnh táo vào lúc đó, làm một số chuẩn bị, Hà gia sẽ không thảm như thế này.
Trên mặt Hà Nhân lộ ra vẻ đau thương. - Hắn là một quản sự được Hà gia ta coi trọng, hắn thay ta vận chuyển thứ rất quan trọng đến Cao Tượng Thành, nhưng trong quá trình hắn trở về, lại làm mất thứ đó, cộng thêm sau khi hắn trở về thành, rất nhiêu chuyện mà chúng ta mưu đồ đều có chứng cớ cho thấy, có người để lộ bí mật.
- Bọn họ hoài nghi hắn, bảo ta nghĩ pháp xử lý hắn, cho nên hắn mới chết.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn nhớ tới những chuyện đã phát sinh khi lần đầu gặp quản sự, hắn lập tức nói:
- Trên đường ta đến Cao Tượng Thành đã gặp vị quản sự này của các ngươi, cho nên ta mới biết hắn, thứ ngươi nói chẳng lẽ là cái hộp kỳ quái có thể hấp dẫn quái quyệt đó à?
Hà Nhân gật đầu nói:
- Vậy xem ra hắn không nói dối, là chúng ta trách lâm hắn, chính là cái hộp đó.
- Nếu ta đoán không sai, thứ trong hộp là tà đan dược hoặc tài liệu chủ của đan dược mà các ngươi đang nghiên cứu chế tạo, đúng không?
Chu Phàm mở miệng hỏi.
Hà Nhân ho khan một tiếng, hắn bình tĩnh nói:
- Thì ra Nghi Loan Ti đã biết nhiều chuyện như vậy, chẳng trách bọn họ muốn giết ta diệt khẩu.