Chương 1619: Chặt tay để được sống
Chương 1619: Chặt tay để được sốngChương 1619: Chặt tay để được sống
Chuong 1619: Chat tay de duoc song
Bầu không khí trong Tiểu viện có chút khẩn trương tram ngưng, tất cả đều ở trong một câu nói của Bạch lão thái gia.
Chỉ là hai người đó đều không nhìn lão bộc bên cạnh Bạch lão thái gia, chỉ nhìn Bạch lão thái gia.
- Chắc ngươi cũng hiểu, cho dù ngươi liều mạng lưu hai người chúng ta lại cũng vô dụng, kết cục của Bạch gia sẽ chỉ thảm hại hơn.
Nam tử mặt chậm rãi nói.
- Phản bội là kết cục gì, ngươi rõ hơn chúng ta.
Lời này khiến Bạch lão thái gia lập tức già đi rất nhiều, hắn cười khổ nói:
- Đúng là một bước sai, từng bước sai, ta không nên nổi lòng tham.
- Chuyện ngu xuẩn mà Hai người các ngươi làm ra, lại muốn Bạch gia chúng ta trả giá lớn như vậy.
Trên mặt nam tử mặt gầy và nam tử hàm hậu đều lộ ra vẻ khổ sở.
Da mặt nam tử hàm hậu run lên, nói:
- Ngươi chắc cũng hiểu, chúng ta không thể không làm như vậy, tuyệt đối không thể lưu lại bất kỳ chứng cớ gì, bất ngờ xảy ra là ai cũng không muốn, nhưng bất ngờ chồng chất, sau khi chúng ta trở vê, cũng sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Bọn họ quả thật rất khó chịu, thậm chí sẽ thống khổ hơn cả chết, chỉ là bọn họ không thể trốn, không ai có thể trốn được sự truy tung trong giáo.
- Các ngươi chảy bị như vậy.
Bạch lão thái gia cười lạnh nói.
- Tốt lắm.
Nam tử gầy lạnh lùng nói:
- Chúng ta không phải đến nói chuyện phiếm với ngươi, tự ngươi chọn đi.
- Hi vọng các ngươi đừng cô phụ Bạch gia.
Bạch lão thái gia trâm trọng nói.
- Ngươi cứ yên tâm, thần giáo sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nam tử hàm hậu trịnh trọng nói.
- Lão gia.
Lão bộc lờ mờ đoán được, thanh âm của hắn trở nên rung rung.
- Ta cũng không muốn như vậy, nhưng đây là biện pháp tốt nhất. Sắc mặt Bạch lão thái gia bình tĩnh nói. ...
Khi cửa lớn Bạch phủ đã loáng thoáng trong tâm mắt, Thẩm Tĩnh mở miệng nói:
- Người của chúng ta quá ít, võ giả của Bạch phủ lại rất nhiều, cứng rắn xông vào, chỉ sợ là không được.
- Vậy tiên lễ hậu binh.
Chu Phàm chậm rãi nói,
- Nếu dám phản kháng, cứ nói Bạch gia phản nghịch, cứng rắn xông vào, bọn Hoàng đại nhân rất nhanh sẽ đến.
Một khi Bạch gia bị quy chụp là phản nghịch, võ giả ngoại lai không phải đích hệ của Bạch gia cũng không dám làm gì.
Đến trước cửa Bạch phủ, Thẩm Tĩnh nghiêm mặt lấy yêu bài xuống, quát lớn:
- Nghi Loan Ti làm việc, đều tránh ra cho ta.
Môn vệ không dám cản người.
Cửa trực tiếp bị đẩy ra.
Theo Chu Phàm, Thẩm Tĩnh dẫn theo các võ giả bước nhanh vào, trong Bạch phủ càng lúc càng nhiều người vây tới.
Chỉ là bước chân của bọn Chu Phàm không ngừng, những người vây tới chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.
- Các ngươi muốn làm gì?
Một nam tử trung niên đứng dậy trầm giọng nói.
Người này là con thứ hai của Bạch lão thái gia, Bạch Thiên Húc.
Bạch gia có người đứng ra, võ giả của Bạch gia lập tức cũng dũng khí tăng lên, không chịu lui vê phía sau nữa.
Bước chân của Chu Phàm và Thẩm Tĩnh ngừng lại.
Thẩm Tĩnh liếc Bạch Thiên Húc một cái, lạnh giọng nói:
- Nghi Loan Ti phá án, người dám ngăn cản, chém.
- Ngươi dám.
Bạch Thiên Húc trợn mắt lên:
- Cho dù là Nghi Loan Ti, cũng phải đưa ra một lý do, nếu không đừng hòng tiến thêm một bước.
- Muốn lý do à, vậy gọi Bạch lão thái gia ra đây.
Thẩm Tĩnh bình tĩnh nói. - Nói với ta cũng được.
Bạch Thiên Húc nói.
- Ngươi là cái thá gì? Hoặc là các ngươi đi mời Bạch lão thái gia ra đây, hoặc là cút ngay cho ta.
Thẩm Tĩnh không kiên nhẫn quát, hắn lại tiến lên trước mấy bước.
Sắc mặt Bạch Thiên Húc âm tình bất định, khi đang không biết làm thế nào cho phải, một thanh âm từ này sau lưng vang lên:
- Nhị đệ.
Bạch Thiên Húc nghe thấy thanh âm này, lập tức thở phào trong lòng, hắn vội vàng tránh đường cung kính nói:
- Đại ca.
Bạch Thiên Hoa mà Chu Phàm cũng biết đi ra.
- Không biết hai vị đại nhân tới đây có chuyện gì?
Bạch Thiên Hoa chắp tay bình tĩnh hỏi.
- Chúng ta có một số việc muốn hỏi Bạch lão thái gia.
Chu Phàm nói.
Người của Bạch gia nhiều như vậy, muốn xông vào trừ khi là trợ giúp nhanh chóng tới, bằng không rất khó có thể làm được.
- Cái này sợ rằng không được.
Bạch Thiên Hoa lắc đầu nói.
- Cái này không tới lượt các ngươi nói không được, chuyện liên quan trọng đại, nếu Bạch gia muốn ngăn cản, vậy sẽ coi Bạch gia là phản nghịch để luận xử.
Thẩm Tĩnh lạnh lùng nói.
- Bạch gia không dám ngăn cản quan gia làm việc.
Trên mặt Bạch Thiên Hoa lộ ra vẻ bi thống nói:
- Ta nói không được, là vì lão thái gia vừa qua đời rồi.
Bạch lão thái gia chết rồi?
Mặt mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Chu Phàm và Thẩm Tĩnh rất nhanh liền nhìn thấy thi thể của Bạch lão thái gia.
Thẩm Tĩnh vén vải trắng lên nhìn, sau khi xác nhận là bộ dạng của Bạch lão thái gia, hắn nghiêm mặt nói:
- Nghiệm. Nghiệm là muốn kiểm nghiệm đây có phải thực sự là bản thân Bạch lão thái gia hay không.