Chương 1630: Công Thiên Phù Nỗ (2)
Chương 1630: Công Thiên Phù Nỗ (2)Chương 1630: Công Thiên Phù Nỗ (2)
Chương 1630: Công Thiên Phù Nỗ (2)
Mọi người chạy như điên xuống tường thành, đi trợ giúp người trong thành.
Ba con quái quyệt này trước khi chưa trưởng thành đã có thể qua lại tự nhiên ở Cao Tượng Thành, lúc này chúng có thể lướt qua lướt qua tiến vào trong thành, cũng không phải chuyện thân kỳ gì.
Bọn Chu Phàm từ bậc cửa thành chạy xuống.
Sóng âm truyền vào trong tai bọn họ, ba con quái quyệt khổng lồ hạ xuống ba khu vực đông nam, đông bắc, tây nam.
Xúc tu của chúng lan ra xuyên qua đầu một người, hút tuỷ não mà chúng thích.
Bởi vì cự ly hơi xa, chúng lại đã hạ xuống, cho nên bọn Chu Phàm không cần lo lắng nhìn thấy qua văn (hoa văn vòng xoáy) xanh lam quỷ dị của chúng.
- Đừng tới gân chúng, chúng ta tách ra tới chỗ Công Thiên Phù Nỗ, các ngươi có ai tu luyện nhãn thức?
Hoàng Bất Giác nhìn ba khu vực đã trở nên hỗn loạn, lạnh giọng hỏi.
Quái quyệt tiến vào trong thành, phù trận không dám dùng loạn, bởi vì phạm vi sát thương của phù trận quá lớn, người trong thành lại đông, nếu sử dụng phù trận phòng ngự, người chết sẽ rất nhiều.
Chỉ có thể sử dụng Công Thiên Phù Nỗ.
- Ta tu luyện nhãn thức tới góc đông.
Chu Phàm chạy về phía trước, rất nhanh đã biến mất trước mắt bọn Hoàng Bất Giác.
Về phần bọn Hoàng Bất Giác còn ai tu luyện nhãn thức không, lại phân phối thế nào, Chu Phàm cũng không quản được nhiều như vậy.
Chu Phàm nhảy lên mái ngói liên tiếp lướt đi, tốc độ của hắn cực nhanh, rất nhanh đã tới góc đông, nhìn thấy các võ giả đang điều chỉnh thử Công Thiên Phù Nỗ.
Tất cả đã chuẩn bị.
Chu Phàm nhảy xuống, rất nhanh lại chạy tới bên cạnh các võ giả Nghỉ Loan Ti.
Vốn phát hiện có người xuất hiện, các võ giả đều khẩn trương, đợi khi nhìn thấy là Chu Phàm, mới thở phào.
- Để ta.
Chu Phàm không nhiều lời, hắn tiếp lấy vị trí phóng Công Thiên Phù Nỗ từ trong tay một võ giả.
Phù tiễn dài tới một trượng, nếu không đủ khí lực, căn bản không thể kéo được dây của Công Thiên Phù Nỗ. Nhưng đối với Chu Phàm mà nói hoàn toàn không phải là vấn đề.
Nếu không có nhãn thức phụ trợ, cự ly xa như vậy cho dù Công Thiên Phù Tiễn nhắm vào mục tiêu to lớn, chỉ có thể dựa vào vận khí, như vậy rất khó bắn trúng bộ vị đủ để trí mạng.
Cơ nhục của Chu Phàm bành Trướng, cả người hắn đều bạo phát biến thành cao lớn, kéo dây nỏ, nhãn thức rụt rè mở ra, hắn không dám nhìn cánh của quái quyệt ác mộng, mà là nhìn chằm chằm cái đầu quái dị đó của nó.
Chân khí trong cơ thể rót vào trong phù tiễn.
Chân khí màu trắng kích hoạt phù văn trên phù tiễn, dung hợp với phù văn, phù tiễn đặc chế tỏa ra kim quang, đây cũng là nguyên nhân Chu Phàm tự mình bắn tên.
Công Thiên Phù Nỗ là tùy người mà nói, võ giả càng mạnh, phù tiễn dung hợp chân khí phóng ra lại càng mạnh.
Phù tiễn nhắm vào đầu con quái quyệt ác mộng ở khu vực đông nam.
Chu Phàm không vội phóng ra Công Thiên Phù Tiễn, ánh mắt hắn lạnh lùng, kiên nhẫn chờ cơ hội.
Cho đến khi con quái quyệt ác mộng đó vươn ba xúc tu của nó đâm tới người đã bị mê hoặc tâm thần ở phía dưới, Chu Phàm lại buông dây nỏ.
Âm!
Áp suất không khí phóng ra mũi tên nổ tung, chung quanh phù nỗ cát đá văng khắp nơi, thổi cho các võ giả chung quanh đều lui về phía sau mấy bước.
Phù tiễn to lớn bắn ra, chỉ có thể nhìn thấy một vòng kim ảnh mơ hồ xẹt qua không trung.
Quái quyệt ác mộng nghe thấy nổ đùng nổ đùng sau lưng, nó ngửi được nguy hiểm to lớn, rít lên chói tai chói tai, bốn đôi cánh của nó đột nhiên cuộn lại, bọc lấy bản thân.
Phù tiễn màu vàng dài một trượng bay đến, xuyên qua bốn đôi cánh của nó.
Chất lỏng xanh lam rải xuống, nó phát ra tiếng than
Hai đồng bạn khác của nó ở trong thành cũng phát ra âm thanh đáp lại, đồng thời giương cánh muốn di động về phía nó, chỉ là bọn Hoàng Bất Giác cũng xuất thủ, sử dụng thủ đoạn của Công Thiên Phù Nỗ, giữ hai quái quyệt ác mộng đó ở lại khu vực của chúng.
Trong đêm đen bụi bặm cuồn cuộn, lờ mờ có hỏa diễm cháy lên trong thành.
Tiếng kêu thảm thiết hoảng loạn vang vọng ở trong thành.
- Đưa tiễn lên đây.
Chu Phàm quát to.
Quái quyệt ác mộng bị mũi tên của Chu Phàm bắn trúng, bốn cánh của nó run lên, xoẹt một tiếng, mũi tên bắn ngược ra, đâm xuyên qua một vách tường của căn nhà đã nửa sập.
Sắc mặt Chu Phàm nghiêm lại, Công Thiên Phù Tiễn được rót vào chân khí của hắn không ngờ không xuyên qua được thân thể của quái quyệt ác mộng, thậm chí lực lượng của phù văn cũng không thể khuếch tán.
Quái quyệt ác mộng há miệng rít gào vê phương hướng của Chu Phàm, vô số nước miếng xanh lam bắn ra, đây là Mộng Mat.
Nó bắt đầu xông tới bên Công Thiên Phù Nỗ.
Tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, khi nó di động thân thể vẫn đang không ngừng thu nhỏ, rất nhanh đã biến mất trước mắt Chu Phàm.
Sắc mặt Chu Phàm lại biến đổi, thân thể của quái quyệt này còn có thể nhỏ đi?
Dư quang ở khóe mắt hắn nhìn về phía quái quyệt ác mộng của hai nơi khác, quả nhiên thân thể cũng biến mất.