Chương 1629: Công Thiên Phù Nỗ
Chương 1629: Công Thiên Phù NỗChương 1629: Công Thiên Phù Nỗ
Chương 1629: Công Thiên Phù Nỗ
Văn lộ vòng xoáy vẫn đang không ngừng lấp lánh biến ảo lớn nhỏ.
Hút lấy tâm hồn người ta.
Tất cả mọi người nhìn như say như mê, quên tất cả mọi thứ trên thế gian.
Ba con quái quyệt xanh lam to lớn trên bầu trời, ở trong đêm đen cũng phát ra quang mang xanh lam.
Trên ba con mắt kép to bằng đầu người của chúng có ba xúc tu xanh lam thỉnh thoảng lại vươn ra quấn vào nhau.
Chúng giương cánh lượn vòng, cảm thấy vui sướng vì đã thực sự trưởng thành.
Điều này khiến chúng trong nhất thời quên cả các con mồi đang bị chúng làm mê đắm tâm thân.
Chu Phàm đứng trên tường thành, tâm mắt chỉ dao động theo cánh quái quyệt xanh lam đang bay lượn, mặt hắn cũng giống như tất cả mọi người trong Cao Tượng Thành ngẩng đầu ngước nhìn, ngỡ ngàng mà do đẫn.
- Chủ nhân, chủ nhân.
Thanh âm của Tiểu Quyển vang lên trong lòng hắn.
Nhưng lại không thể lay tỉnh Chu Phàm.
Tóc đen từ trên đỉnh đầu Chu Phàm thò ra, bịt lấy mắt của Chu Phàm, không cho hắn lại nhìn cái cánh xanh lam quỷ dị đó nữa.
Chu Phàm lập tức tỉnh lại, hiểu rằng vừa rồi sau khi nhân hồn đã bị hấp dẫn, hắn lập tức cảm thấy giật nảy mình, văn lộ trên cánh của những quái quyệt đó không phải nguyền rủa không phải độc tố, cho nên khí cụ phù như Mặc Chú Phù hắn mang theo trên người đều không có tác dụng gì.
Đương nhiên nếu có thứ gì đó công kích hắn, ý thức của hắn sẽ đánh thức nhân hồn của hắn, cho dù Tiểu Quyển không hỗ trợ, hắn cũng có thể tỉnh lại.
Chu Phàm cúi đầu, hắn bảo Tiểu Quyển thu về, tâm mắt lại trở thành rõ ràng.
Hắn nhìn xung quanh, vừa hay nhìn thấy Hoàng Bất Giác cũng thoát khỏi loại trạng thái nhân hồn bị hút đi đó, vê phân Hoàng Bất Giác làm thế nào mà thoát khỏi thì Chu Phàm cũng không biết.
Hai người nhìn nhau, trên mặt vẫn mang theo vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.
- Trước tiên cứu người đã.
Hoàng Bất Giác trâm giọng nói với Chu Phàm. Hai người tách ra, phân biệt che mắt Thẩm Tĩnh và Văn Đề, khiến bọn họ khôi phục ý thức.
Lúc này, trận pháp phòng ngự trong thành đã chuyển thành quang mang đen xì.
Đây là Nghi Loan Ti Phủ trong thành phát hiện sự quỷ dị của ba con quái quyệt cánh xanh lam đó, chuyển trận pháp phòng ngự thành quang trận đen xì, che chắn cảnh tượng trên không trung, cứu người bị mê hoặc tâm thần trong thành.
Thẩm Tĩnh và Văn Đề cũng biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ không nghĩ nhiều, mà là phân tán ra, một lúc sau liên cứu lại các Phù Sư võ giả.
Nhưng bọn họ không dám nhìn ba con quái quyệt xanh lam trong không trung nữa.
Chu Phàm mở ra nhĩ thức, cũng chỉ có thể nghe thấy ba con quái quyệt xanh lam có bay lượn trên trời cao phát ra tiếng kêu to, chúng giương cánh phát ra tiếng gió vù vù, lại không thể biết chúng đang làm gì.
- Hiện tại làm sao bây giờ?
Thẩm Tĩnh gấp giọng nói.
Bọn họ hiện tại ngay cả nhìn thẳng cũng không thể làm được, mà quái quyệt không thể nhìn thẳng như vậy, không phải chưa từng gặp phải, các Phù Sư đã lấy ra từng đạo phù, bảo mấy võ giả dán thử ở người, xem có còn bị ảnh hưởng của cánh nhiếp hồn quỷ dị đó không.
Nghi Loan T¡ Phủ ở dưới tường thành chắc cũng đang nghĩ biện pháp.
Nhưng vào lúc này, quái quyệt ác mộng bởi vì tiến hóa mà cảm thấy vui sướng trong không trung đã khôi phục bình tĩnh, chúng bay quanh thành trì hùng vĩ, tiến hóa khiến cho chúng cảm thấy bụng đói kêu vang, mắt kép của chúng tham lam nhìn trăm vạn sinh linh dưới thành trì, bốn cánh rung lên đáp xuống thành trì.
- Cẩn thận, chúng xuống rồi.
Nhĩ thức của Chu Phàm ngay lập tức phát hiện hướng đi của quái quyệt ác mộng, hô to.
Ba con quái quyệt ác mộng lao xuống mang đến từng trận cuồng phong, thổi cho bọn Chu Phàm ở trên tường thành quần áo bay phân phật.
Phù trận của Cao Tượng Thành bắt đầu phát ra quang mang màu đen, vô số quang tiễn màu vàng bắn nhanh về phía ba con quái quyệt ác mộng.
Bọn họ chỉ có thể nghe thấy tiếng mũi tên vù vù và tiếng kêu bén nhọn ba con quái quyệt ác mộng phát ra.
Chu Phàm dỏng tai lắng nghe tất cả động tĩnh, màng tai của hắn bị chấn đau nhói, chỉ có thể vận chuyển chân khí, co nhĩ thức lại.
Sau khi đợt công kích thứ nhất của phù trận kết thúc, tất cả tiếng động bình tĩnh lại, Chu Phàm lại vội vàng khuếch tán nhĩ thức ra, chỉ là sắc mặt của hắn rất nhanh lại thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm.
Trong trời đêm là một mảng đen xì. - Chúng biến mất rồi.
Chu Phàm mở miệng nhắc nhở.
Bọn Hoàng Bất Giác cũng nhao nhao ngẩng đầu, phát hiện ba con quái quyệt ác mộng quả nhiên đã biến mất.
- Chúng chắc không phải thấy không công phá được phù trận, bay tới thôn ở ngoài thành chứ?
Sắc mặt Văn Đề khẽ biến nói.
Nhưng rất nhanh hắn biết mình đã đoán sai, bởi vì thành trì bị quang mang đen xì bao phủ, truyền đến tiếng ầm ï, khủng hoảng.
Bọn Chu Phàm hơi ngẩn ra, rất nhanh liền có phản ứng, ba con quái quyệt ác mộng này không biết dùng biện pháp gì lướt qua phù trận tiến vào trong thành.