Chương 1638: Người tới chậm (2)
Chương 1638: Người tới chậm (2)Chương 1638: Người tới chậm (2)
Chương 1638: Người tới chậm (2)
Bọn họ đều đã biết, chỗ khó giải quyết nhất của những quái quyệt đó chính là khi cánh của chúng xòe ra, nhân hồn của tất cả mọi người sẽ bị hút đi, cũng khó có thể biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Nói cách khác phương pháp lúc trước của Chu Phàm sẽ không mang tới hiệu quả tốt.
- Chúng rốt cuộc đã trốn tới nơi nào?
Thẩm Tĩnh khó hiểu hỏi.
Đúng lúc này cửa phòng nghị sự có tiếng gõ.
- Chuyện gì?
Hoàng Bất Giác hỏi.
- Bẩm các vị đại nhân, chủ trì Bạch Tượng Tự Viên Hải đại sư cầu kiến.
Tiểu lại ngoài cửa vội vàng trả lời.
Viên Hải một mực không hiện thân đã tới?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tâm tư khác nhau.
Theo lý mà nói, Viên Hải vào lúc ba con quái quyệt ác mộng đánh vào trong thành nên xuất hiện rồi, nếu Viên Hải ở đây, tổn thất tối nay sẽ không sẽ lớn như vậy.
Có điều Viên Hải hiện tại mới đến là vì sao?
- Mau mời hắn vào.
Hoàng Bất Giác nhìn lướt qua mọi người, sau đó mở miệng nói.
Rất nhanh Viên Hải bước vào phòng nghị sự, bọn Chu Phàm đều nhìn tới.
Biểu cảm của Viên Hải rất bình tĩnh, trên người hắn cũng không nhìn ra vấn đề gì.
- Đại SƯ.
Bọn Hoàng Bất Giác đều đứng lên hành lễ với Viên Hải.
Không ai lên tiếng chỉ trích, bởi vì Đại Phật Tự vốn không phải là cơ cấu quan gia, giúp hay không giúp đều không có vấn đề.
- A di đà Phật, chư vị không cần khách khí, đều ngồi xuống đi.
Viên Hải bảo bọn Chu Phàm ngôi xuống.
Hoàng Bất Giác mời Viên Hải ngồi ở chủ vị, nhưng Viên Hải chỉ ngồi ở bên cạnh Hoàng Bất Giác.
Lúc này bọn Chu Phàm mới ngôi xuống.
- A di đà Phật. Trên mặt Viên Hải lộ ra vẻ thương xót nói:
- Cao Tượng Thành bị quái quyệt khiến cho biến thành như vậy cũng có liên quan rất lớn tới chậm chạp không thể đến cứu viện, bần tăng có trách nhiệm không thể trốn tránh, chuyện lần này, bần tăng sẽ từ chức chủ trì Bạch Tượng Tự, chuyên tâm đọc kinh cho những vong hồn đã chết, nhằm an ủi vong linh của bọn họ trên trời cao?
Bọn Chu Phàm ngẩn ra, vội vàng khuyên giải.
Chỉ là Viên Hải lại hất tăng bào ngắt lời:
- Chư vị không cần khuyên nữa, nếu không làm như vậy, trong lòng bần tăng khó yên, bần tăng còn nợ chư vị một lời giải thích, sở dĩ bần tăng chậm chạp không đến trong thành, là vì trên đường tới đây gặp một tu sĩ Đạo cảnh.
- Hắn ngăn cản bần tăng, bần tăng khổ một phen với hắn, lại không thể bắt được hắn, cuối cùng còn bị hắn đào tẩu.
Viên Hải nói đến đây lại thở dài một tiếng, trên mặt hắn ẩn hàm nộ ý.
Bọn Chu Phàm trầm mặc, không ai hoài nghi lời nói của Viên Hải.
Không chỉ là bọn họ đều tin phẩm hạnh của Viên Hải, càng là bởi vì làm vậy, đối với Viên Hải đối với Bạch Tượng Tự đối với Đại Phật Tự đều không có bất kỳ lợi ích gì.
Chỉ là tu sĩ Đạo cảnh đó tới từ đâu?
- Đại sư, có nhìn ra lai lịch của tu sĩ Đạo cảnh đó không?
Hoàng Bất Giác tức giận hỏi,
- Người này có thể nói là nguyên nhân chủ yếu tạo thành tổn thất lớn như vậy cho Cao Tượng Thành, nếu tìm được hắn, tuyệt đối không thể tha hắn.
Có lẽ Cao Tượng Nghi Loan Ti Phủ không làm gì được một tu sĩ Đạo cảnh, nhưng đối với quan gia Đại Ngụy mà nói, một tu sĩ Đạo cảnh căn bản không tính là gì.
- Không nhìn ra.
Viên Hải lắc đầu nói:
- Hắn mặc áo đen, còn lợi dụng thuật pháp che mặt, nhìn qua thì chính là một vô diện nhân (người không mặt).
Vô diện nhân Lợi dụng thuật pháp che giấu?
Chu Phàm hơi nhíu mày, tình huống tối nay còn phức tạp hơn hắn nghĩ, Thực Nhật Giáo, Thiên Quyệt Minh, Diện Thủ Hội, hiện tại lại cộng thêm một vô diện nhân dám tập kích Viên Hải.
- A di đà Phật.
Viên Hải lại tuyên một tiếng phật hiệu nói:
- Kỳ thật cho dù người đó dám lộ mặt, cũng chưa chắc là bộ dạng thật của hắn, để hắn chạy thoát, hiện tại muốn tìm được hắn là rất khó.
- Cứ phải thử một chút.
Hoàng Bất Giác không cam tâm nói:
- Lát nữa để Thám Quyệt Viên trong phủ ti điều tra một phen.
- Như vậy cũng tốt.
Viên Hải nói.
Chu Phàm lại kể chuyện Thực Nhật Giáo và Thiên Quyệt Minh hắn nghe được cho đám người Hoàng Bất Giác.
- Thì ra sau lưng Bạch gia là Thực Nhật Giáo.
Sắc mặt Trương công công lạnh lùng:
- Đúng là to gan, nếu không phải quan gia rộng lượng, đổi lại là tiên triều, đây không phải là chuyện tru sát đầu đảng tội ác thì có thể giải quyết, đây là phải chém cả nhà.
Chỉ là Bạch lão thái gia đã tự sát, người của Bạch gia có liên lụy khác đều bị nhốt, cho dù biết là Thực Nhật Giáo, cũng không thể giận chó đánh mèo lên những người vô tội của Bạch gia, có điều trừng phạt cần thiết thì vẫn phải có, sau này Cao Tượng Thành chỉ còn lại Tứ đại thế gia.
- Báo việc này lên trên, để bên trên xử lý chuyện Thực Nhật Giáo.
Thẩm Tĩnh chậm rãi nói:
- Nhưng những người đeo mặt nạ đó thuộc vê Thiên Quyệt Minh, các ngươi đã nghe nói tới Thiên Quyệt Minh chưa?
Người đang ngồi đây đều chậm rãi lắc đầu.