Chương 1645: Truyền tin
Chương 1645: Truyền tinChương 1645: Truyền tin
Chương 1645: Truyên tin
Thì ra là ta hiểu lâm, xem ra là ta quá tự kỷ, Chu Phàm thầm nghĩ, hắn không nhịn được nói:
- Nhưng ngươi nói với ta nhiều như vậy làm gì?
Cho dù ngươi là Dạ Lai Thiên Hương như vậy, ta cũng không kỳ thị ngươi, nhưng có phải ngươi tìm lầm đối tượng rồi không, ngươi nên nói với Trùng Nương mới đúng.
Dạ Lai Thiên Hương vốn không phải là loại tính tình bến lan này, sau khi nàng nói ra tiếng lòng của mình, cảm giác xấu hổ trong lòng cũng lập tức trôi qua, nàng lại tự nhiên hào phóng cười nói:
- Bởi vì Lý tỷ tỷ rất kính trọng Chu đại ca, cho nên ta hi vọng Chu đại ca giúp ta một chút.
- Giúp ngươi cái gì?
Chu Phàm ặc một tiếng hỏi.
- Ta không dám ở trước mặt nói với Lý tỷ tỷ, hi vọng Chu đại ca có thể thay ta truyền một phong thư cho Lý tỷ tỷ.
Dạ Lai Thiên Hương lấy ra một phong thư hồng nhạt, vẻ mặt trịnh trọng đưa cho Chu Phàm.
Chu Phàm:
Chu Phàm không ngờ hắn không phải nhân vật chính được thổ lộ, ngược lại luân lạc thành vai diễn phụ đáng thương chuyên truyền thư.
- Dạ Lai cô nương, không phải ta không muốn giúp ngươi.
Chu Phàm không nhận phong thư đó, hắn cười khổ nói:
- Mà là ngươi tìm ta sợ rằng không thích hợp, ta và Cửu Nguyệt là bằng hữu, ngươi bảo ta truyền thư cho vị hôn thê của hắn.
Đây không phải ngươi muốn ta giúp ngươi đào góc tường của huynh đệ ta à? Cho dù ngươi là nữ
Chu Phàm yên lặng bổ sung thêm lời mình muốn nói ở trong lòng.
Dạ Lai Thiên Hương buồn bã nói:
- Chu đại ca, kỳ thật ta biết Lý tỷ tỷ sẽ không thích ta, nguyên nhân thì ngươi cũng hiểu rồi, điều này sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của ngươi và vị bằng hữu đó.
- Đã như vậy, vì sao còn nói ra?
Chu Phàm khó hiểu hỏi.
- Bởi vì ta không phải loại người có thể chôn giấu tình cảm dưới đáy lòng.
Dạ Lai Thiên Hương cười buồn nói: - Lần đầu tiên nhìn thấy Lý tỷ tỷ, ta đã thích nàng, cho dù nàng biết mà chán ghét ta, ta cũng muốn nói với nàng.
- Thiên Hương nguyện ý vì nàng mà ca hát cả đời.
Trong nụ cười của Dạ Lai Thiên Hương cất giấu vẻ ưu thương.
Chu Phàm cảm thấy có chút chua xót, hắn thở dài một tiếng, tiếp nhận lá thư này.
- Kính nhờ Chu đại ca.
Dạ Lai Thiên Hương trang trọng hành lễ với Chu Phàm, xoay người ra khỏi giảng đường.
Lý Trùng Nương một mình bước vào, Hùng Phi Tú chắc là đi học rồi.
- Chu đại ca.
Lý Trùng Nương liếc phong thư hồng nhạt trong tay Chu Phàm, nàng cười tươi hỏi:
- Vừa rồi Thiên Hương thấy ta, lại then thùng chạy mất, nàng nói gì với ngươi thế?
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ quái dị, hắn đầu tiên là nhìn Lý Trùng Nương, lại cúi đầu nhìn thư trong tay.
Hắn hối hận rồi, vừa rồi nhất thời mềm lòng, không ngờ nhận lấy thư, sau này biết ăn nói thế nào với Lý Cửu Nguyệt đây?
Có điều chỉ là thư một nữ hài tử viết, cũng không phải của nam, Lý Cửu Nguyệt chắc sẽ không để ý đâu.
- Chu đại ca, là ta lắm mồm.
Lý Trùng Nương thấy Chu Phàm chậm chạp không nói, nàng vội vàng xin lỗi.
- Trùng Nương, đây là Dạ Lai cô nương nhờ ta đưa cho ngươi.
Chu Phàm kiên trì đưa thư cho Lý Trùng Nương.
- Cho ta?
Lý Trùng Nương ngây ra một thoáng, cầm lấy phong thư,
- Nhưng Thiên Hương có gì mà không thể nói trực tiếp với ta.
Lý Trùng Nương vẫn mở phong thư, lấy ra giấy viết thư cũng là màu hồng nhạt.
Chu Phàm xoa mũi, lui vê phía sau một bước, để tránh nhìn thấy nội dung trên thư, cho dù hắn có thể đoán được trên thư sẽ viết gì.
Chu Phàm chú ý thấy Lý Trùng Nương đầu tiên là sửng sốt, sau đó là ngạc nhiên, cho đến cuối cùng nàng lại ngây đơ, cặp mắt mỹ lệ đó lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Chu Phàm cảm thấy rất thú vị, hắn vẫn là lân đầu tiên thấy Trùng Nương luôn dịu dàng bình thản lại lộ ra sắc mặt kinh ngạc không thôi.
Lý Trùng Nương xem xong tư, qua một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, nàng cười khổ nói: - Chu đại ca, Thiên Hương nói thích ta, ngươi thay nàng truyền thư, nghĩ chắc cũng biết rồi.
Chu Phàm xấu hổ ừ một tiếng, hắn thầm nghĩ thế này là sao?
? Hắn không biết vì sao hắn lại nhúng tay vào loại chuyện này.
- Chu đại ca, ngươi nói ta nên làm thế nào mới tốt?
Lý Trùng Nương có chút buồn râu hỏi.
Cái gì gọi là nên làm thế nào? Đương nhiên là cự tuyệt nàng rồi, Trùng Nương ngươi chắc không phải là muốn đáp ứng nàng chứ? Nếu Trùng Nương thật sự giác tỉnh thuộc tính nào đó mà thích Dạ Lai Thiên Hương, vậy Lý Cửu Nguyệt sẽ ra sao?
Lý Cửu Nguyệt liệu có xách đao làm thịt bà mối ta đây không? Chu Phàm có chút sợ hãi nghĩ.
- Chu đại ca, Chu đại ca, ngươi đang nghĩ gì thế?
Lý Trùng Nương thấy Chu Phàm không nói gì, nàng lại hỏi.
Chu Phàm thu liễm tâm tư, ặc một tiếng nói:
- Trùng Nương là nghĩ thế nào?
Hắn quyết định hỏi trước đã rồi tính.
- Ta cảm thấy Thiên Hương là một cô nương rất tốt.
Lý Trùng Nương suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.