Chương 1650: Gặp lại Cửu Nguyệt
Chương 1650: Gặp lại Cửu NguyệtChương 1650: Gặp lại Cửu Nguyệt
Chương 1650: Gặp lại Cửu Nguyệt
Lý Cửu Nguyệt không còn lôi thôi lech thếch nữa, hai hàng lông mày dày đậm nhìn thấy Chu Phàm xuống phù xa, gương mặt vàng như nến đó cười to nói:
- Chu huynh, một ngày không gặp như cách ba thu, ta mỗi ngày đều nhớ ngươi.
- Lý huynh, lời này của ngươi rất dễ khiến người ta hiểu lâm.
Chu Phàm cố nén xung động ôm mặt mỉm cười nói.
Lý Trùng Nương cũng mỉm cười.
- Chu huynh, mau vào đi.
Lý Cửu Nguyệt cười nói.
Một đám nha hoàn phía sau Lý Cửu Nguyệt và Trùng Nương đều chỉnh tê khom người hành lễ với Chu Phàm, sau đó tách sang hai bên.
Chu Phàm hơi gật đầu, cùng hai người Lý Cửu Nguyệt tiến vào trong trạch viện.
Trong Phủ đệ một đường nhìn thấy đều là nha hoàn tết tóc hai bên mặc áo xanh.
Vào đại sảnh, có nữ bộc bưng tới ấm trà và chén trà, bánh trà.
Lý Trùng Nương phất tay bảo nữ bộc lui ra, nàng tự mình châm trà cho Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt trò chuyện một số chuyện thú vị sau khi chia tay, biết được Lý Cửu Nguyệt lân này tới Cao Tượng Thành một đường rất thuận lợi, không phát sinh chuyện nguy hiểm.
- May mà ngươi tới muộn mấy ngày, bằng không gặp phải lúc ba con quái quyệt ác mộng phá hoại, vậy có chút nguy hiểm.
Chu Phàm thở dài nói.
Sắc mặt Lý Cửu Nguyệt nghiêm lại nói:
- Lúc vào thành, ta đã thấy thảm trạng của Cao Tượng Thành, về sau lại từ chỗ Trùng Nương biết được chuyện phát sinh đêm đó, cho dù ta không có mặt, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra đêm đó là nguy hiểm tới mức nào, vô cùng may mắn trong bất hạnh là Chu huynh và Trùng Nương không sao.
Chuyện phát sinh đêm đó không khỏi quá trâm trọng, hai người chỉ hàn huyên vài câu, liền chuyển tới đề tài khác.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt đang nói chuyện, Trùng Nương rất ít ngắt lời, chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới phụ họa vài câu.
- Trùng Nương, ngươi đi xem yến hội chuẩn bị thế nào rồi?
Hàn huyên một lúc, Lý Cửu Nguyệt cười nói với Trùng Nương. Lý Trùng Nương nhu thuận dạ một tiếng, hơi gật đầu với Chu Phàm, đứng lên nhân tiện cũng mang di hai nha hoàn hầu hạ ở cạnh cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt.
Lý Cửu Nguyệt thở phào, hắn gãi gãi sau lưng, cười khổ nói:
- Con mẹ nó, quan áo mới này mặc không thoải mái, khiến ta toàn thân ngứa ngáy, vừa rồi lưng rất ngứa lại không dám gãi.
Chu Phàm cảm thấy buồn cười nói:
- Ngươi cứ gãi đi, chẳng lẽ ngươi sợ Trùng Nương nói ngươi à?
- Trùng Nương từ nhỏ ôn nhu hiền lành, bất kể ta làm gì, tuyệt đối đều sẽ không nói ta một câu.
Lý Cửu Nguyệt thở dài:
- Nhưng ta luôn không thể khiến nàng mất mặt, chỉ có thể vất vả cho bản thân một chút.
- Có thể thay đổi vì người mình thích, đây là một chuyện tốt.
Chu Phàm nói.
Lý Cửu Nguyệt không trả lời, mà là yên lặng uống trà.
Không bao lâu sau, Trùng Nương tiến vào nói yến hội đã xong, Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt dời bước tiến vào tiểu đình cạnh ao ở trang viên, tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm.
Cá chép bảy màu trong nước hồ chậm rãi bơi lội, trong vườn nhỏ lại trông hoa tươi mới nở vào đông.
Tất cả nhìn đều rất cảnh đẹp ý vui, đương nhiên tất cả những điều này cũng là vì người uống rượu nhìn nhau thuận mắt.
Lý Trùng Nương cùng uống mấy chén rượu nhạt, cười nói với hai người:
- Chu đại ca, ngươi và Cửu Nguyệt lâu rồi không gặp, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, ta ở bên cạnh các ngươi cũng không thể tâm tình, cho nên ta cáo từ trước.
Lý Trùng Nương nói xong, thi lễ với hai người rồi rời khỏi tiểu đình.
- Nếu nói Trùng Nương có khuyết điểm, vậy chính là quá săn sóc ân cần.
Chu Phàm khen một câu.
- Tràn đầy đồng cảm.
Lý Cửu Nguyệt cười khẽ một tiếng, hắn vẫy vẫy tay, bảo các nha hoàn lấy đi rượu nhẹ, thay bằng rượu mạnh.
Kỳ thật đối với Chu Phàm mà nói, rượu của nặng tới mấy cũng sẽ không say, hắn ngược lại lo lắng Lý Cửu Nguyệt chưa đạt tới Thể Lực Đoạn sẽ say.
Xung quanh tiểu đình đều bố trí phù trận sưởi ấm, gió lạnh vào đông thổi tới cũng biến thành gió xuân hợp lòng người.
Rượu mạnh vào cổ họng, vị đạo của rượu nhạt càng thuần hậu, uống vào cũng càng thú vị hơn.
Hai người uống rượu nói chuyện phiếm, không có Trùng Nương ở bên cạnh, đề tài của hai người không còn nhiều cố ky nữa, biến thành thiên mã hành không giống như trước kia, không gì là không nói.
Rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn ít, hai người tùy ý nói chuyện phiếm, khi rượu say tai đỏ, khuôn mặt vàng như nến của Lý Cửu Nguyệt cũng có chút đỏ lên, hắn dùng mắt to nhìn Chu Phàm hỏi:
- Chu huynh có biết vì sao ta đến Cao Tượng Thành không?
- Chắc không phải chỉ để gặp ta chứ?
Chu Phàm lười chẳng muốn đoán, mà là cười hỏi lại.
- Nói phải thì không đúng, nói không phải cũng không đúng.
Lý Cửu Nguyệt có chút hàm hồ nói:
- Chu huynh, ngươi cảm thấy Trùng Nương thế nào?
Chén rượu đang giơ lên của Chu Phàm lại hạ xuống, hắn ngây ra một thoáng nói:
- Vì sao lại hỏi như vậy?