Chương 1657: Khiêu chiến mới (2)
Chương 1657: Khiêu chiến mới (2)Chương 1657: Khiêu chiến mới (2)
Chương 1657: Khiêu chiến mới (2)
Chu Phàm tự nhận không thẹn với lương tâm, đã không thẹn với lương tâm, cứ ngượng ngiu như tiểu nữ nhi ngược lại sẽ khiến người ta khinh thường.
Sau khi hiểu rõ, Chu Phàm biến thành bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chu Phàm đến thư viện, hắn trực tiếp tiến vào thư viện, thấy thời gian còn sớm, tới giảng đường của lớp chữ Giáp.
Hắn vốn cho rằng Trùng Nương có lẽ sẽ không có mặt, nhưng Trùng Nương lại ở đây, không chỉ có Trùng Nương, trừ Ôn Hiểu, Đỗ Nê, Hùng Phi Tú, Dạ Lai Thiên Hương ra, khiến Chu Phàm cảm thấy bất ngờ là, Nhất Hành đã lâu không gặp cũng có mặt.
- Chu đại ca.
Lý Trùng Nương đi tới mỉm cười nói.
Sắc mặt Trùng Nương bình tĩnh, giống như hôm qua không hề có chuyện gì phát sinh vậy.
Chu Phàm hơi gật đầu.
- Chu huynh, phiên phức của ngươi tới rồi.
Trên mặt Đỗ Nê lộ ra nụ cười xấu xa.
- Phiên phức gì?
Chu Phàm nhướng mày hỏi.
- A di đà Phật.
Nhất Hành mặc tăng bào trắng chắp tay trước ngực nói:
- Là tiểu tăng hi vọng được luận bàn một hồi với Chu thí chủ.
Chu Phàm trâm mặc một chút hỏi:
- Lớp chữ Giáp có nhiều người như vậy, vì sao lại là ta?
- Bởi vì ngươi là Khôi Thủ.
Đỗ Nê trả lời thay Nhất Hành, hắn vẻ mặt sung sướng nói:
- Ngươi là người mạnh nhất trong lớp học, hắn đánh thắng ngươi, không cần thiết phải đánh với người khác nữa.
- A di đà Phật.
Nhất Hành lại bình tĩnh nói:
- Đỗ thi chủ nói có lý, nhưng nếu người khác muốn đánh với tiểu tăng, tiểu tăng cũng sẽ ứng chiến. - Chu đại ca, vừa roi Nhất Hành nói với chúng ta hắn đã vượt qua ngưỡng cửa của phàm nhân, tiến vào Đạo cảnh rồi.
Lý Trùng Nương ôn nhu nói.
Hai mắt Chu Phàm nghiêm lại, nhìn vê phía Nhất Hành.
- Chính là như vậy, nếu không tiểu tăng sao dám khiêu chiến Chu thí chủ?
Nhất Hành gật đầu thừa nhận.
Đã là tu sĩ Đạo cảnh, nếu Nhất Hành không nói sai, vậy hắn là người tiến vào Đạo cảnh đầu tiên trong lớp...
Sắc mặt Chu Phàm trở nên ngưng trọng.
- Nhất Hành, ngươi dùng Đạo cảnh đánh với Chu huynh, cho dù thắng cũng không vẻ vang gì.
Đỗ Nê chèn ép nói:
- Tỷ thí như vậy cũng có ý nghĩa gì?
- Tiểu tăng và Chu thí chủ tuổi tác tương đương, có thể tiến vào Đạo cảnh là bản sự của tiểu tăng, vì sao tiểu tăng không thể dùng? Tu vi cũng là một bộ phận của thực lực.
Nhất Hành lắc đầu nói:
- Nếu áp chế cảnh giới, tiểu tăng thừa nhận, nếu tiểu tăng chỉ là Khí Cương Đoạn, sẽ không phải là đối thủ của Chu thí chủ, chỉ có tiến vào Đạo cảnh, tiểu tăng mới có lòng tin có thể thắng Chu thí chủ.
- Chu thí chủ, ngươi có dám đánh một trận với tiểu tăng không?
Thanh âm của Nhất Hành rất bằng phẳng, nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được chiến ý của hắn.
Ba người Hùng Phi Tú, Dạ Lai Thiên Hương, Ôn Hiểu đều không lên tiếng, sau khi bọn họ biết Nhất Hành thuận lợi tiến vào Đạo cảnh, đêu cảm thấy rất khiếp sợ.
Võ cảnh và Đạo cảnh chính là cảnh giới hoàn toàn khác nhau, đã có không biết bao nhiêu võ giả Khí Cương Đoạn cả đời không thể tiến thêm một bước, bước vào Đạo cảnh.
Nhưng đại khảo lớp chữ Giáp vừa qua không lâu, Nhất Hành bế quan di ra đã là Đạo cảnh, tiến cảnh như vậy sao không khiến bọn họ cảm thấy giật mình?
Bọn họ cũng muốn biết Chu Phàm sẽ trả lời thế nào?
Kỳ thật cho dù Chu Phàm cự tuyệt, bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì chênh lệch giữa Võ cảnh và Đạo cảnh thật sự quá lớn, là chênh lệch một và mười.
Nếu chiến đấu chính diện, một tu sĩ Đạo cảnh thậm chí có thể giết chết mười võ giả Khí Cương Đoạn!
Võ cảnh muốn chiến thắng Đạo cảnh huyền diệu, cơ hồ là chuyện không thể. Nhất là Nhất Hành còn là đệ tử thiên tài của Đại Phật Tự, người như vậy tiến vào Đạo cảnh, tu sĩ Đạo cảnh đệ nhất cảnh bình thường đều không phải là đối thủ của hắn.
- Chu huynh, ngươi chắc không phải là muốn đáp ứng hắn chứ?
Đỗ Nê thấy Chu Phàm không trả lời, hắn cười hỏi:
- Ngươi đáp ứng hắn không phải tự ngược sao?
Chu Phàm không để ý đến Đỗ Nê, hắn nhìn Nhất Hành cười nói:
- Được, chúng ta luận bàn một chút đi.
Nghe thấy Chu Phàm đáp ứng, trong giảng đường đều yên tĩnh, mắt Đỗ Nê trợn trừng nói:
- Chu huynh, ngươi không phải người tự ngược, nhưng ngươi cảm thấy mình có thể thắng sao?
- Sao lòng thắng bại của ngươi lại nặng như vậy?
Chu Phàm liếc Đỗ Nê một cái, thản nhiên nói:
- Thắng thua đều không quan trọng, luận bàn đối với hai bên mà nói, chỉ là cùng tiến bộ.
- A di đà Phật.
Nhất Hành thở dài:
- Chu thí chủ có thể buông bỏ lòng thắng bại, chính là người tự tại, tiểu tăng không bằng.
- Tin ngươi mới là lạ.
Đỗ Nê lầm bầm một tiếng nói.
Lý Trùng Nương có chút lo lắng nhíu mày, nhưng không lên tiếng khuyên bảo.
- Tìm một chỗ đi.
Chu Phàm nhìn Nhất Hành nói.
- Chúng ta tới hoang dã ngoài thư viện, nơi đó đủ lớn.
Nhất Hành trâm ngâm một chút nói.
Chu Phàm tất nhiên không có ý kiến.
Bọn Chu Phàm và Nhất Hành từ cửa sau thư viện đi ra.