Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 979 - Chương 1665: Tác Dụng Phụ Của Thức Đêm (2)

Chương 1665: Tác dụng phụ của thức đêm (2) Chương 1665: Tác dụng phụ của thức đêm (2)Chương 1665: Tác dụng phụ của thức đêm (2)

Chương 1665: Tác dụng phụ của thức đêm (2)

Mặt Lý Trùng Nương đỏ bừng:

- Nhưng tâm ý của ta đối với Chu đại ca là thật.

Lý Trùng Nương nói xong, bước nhanh về phía trước, đi cùng Dạ Lai Thiên Hương, Hùng Phi Tú nói chuyện, không nhìn Chu Phàm nữa.

Tim Chu Phàm đập nhanh hơn bình thường một chút, nhưng sau khi hắn bình phục thì lại có chút buồn bã, cho dù tâm ý là thật, ngươi cũng không thể ở cùng ta, thế thì có ích lợi gì?

- Chu huynh, Chu huynh.

Hậu Thập Tam Kiếm gọi Chu Phàm hai tiếng.

Lúc này Chu Phàm mới hồi thần, hắn nhìn Hậu Thập Tam Kiếm hỏi:

- Chuyện gì?

- Chu huynh, ngươi thật sự một ngày tu luyện mười một canh giờ à?

Hậu Thập Tam Kiếm có chút u oán hỏi:

- Ngươi đừng nói là giả, ta chỉ là muốn biết ngươi là làm được thế nào? Mong Chu huynh dạy ta.

Ta nói giả ngươi cũng không tin, Chu Phàm bất đắc dĩ, hắn vốn đang phiền lòng vấn đề tình cảm, hiện tại Hậu Thập Tam Kiếm ghé đến, lại muốn dây dưa vấn đề cũ này, Chu Phàm bực mình nói:

- Không có kỹ xảo gì cả, chỉ là chịu khổ mà thôi.

- Nhưng chịu khổ như vậy, thân thể sẽ không xảy ra vấn đề sao?

Hậu Thập Tam Kiếm khổ sở nói:

- Ta là lười, nhưng lúc trước ta học ngươi chịu một đoạn thời gian, trạng thái uể oải, đi đường cũng choáng váng, về sau mới từ bỏ.

- Sao lại không có ảnh hưởng?

Chu Phàm hừ một tiếng nói:

- Ngươi thấy ta đến một sợi tóc cũng không có, chính là thường xuyên thức đêm mà rụng hết đó.

Sau khi Hậu Thập Tam Kiếm trâm mặc một lúc, thở dài:

- Thì ra cái đầu trọc của Chu huynh là vì nguyên nhân này, nhưng tác dụng phụ này cũng không tính là xấu, không giống ta...

Sắc mặt Chu Phàm tối sầm, hắn lười chẳng muốn để ý tới Hậu Thập Tam Kiếm nữa.

Hậu Thập Tam Kiếm đang rối rắm có tiếp tục thức đêm nữa hay không, cho đến rất lâu sau, Hậu Thập Tam Kiếm trở thành cường giả rồi khi nhắc tới Chu Phàm với người khác, hắn đều sẽ vẻ mặt kính ngưỡng nói:

- Thiên phú của Chu huynh cao hơn ta, chăm chỉ hơn ta, một ngày hắn tu luyện mười một canh giờ, tóc cũng rụng hết, đây đều là vì để trở nên mạnh hơn, các ngươi thì sao?

Trở lại thư viện, mọi người của lớp chữ Giáp lại tản ra, làm việc của mình.

Thực lực Chu Phàm thể hiện ra, khiến rất nhiều người của lớp chữ Giáp đều cảm thấy áp lực, bọn họ đều là thiên tài trong thế hệ trẻ tuổi, không muốn kéo giãn chênh lệch quá lớn với Chu Phàm.

Chu Phàm về tới tàng thư các, tiếp tục đọc sách học tập.

Nhất Hành rời khỏi thư viện, thân là đệ tử của Bạch Tượng Tự, hắn thi vào thư viện lớp chữ Giáp chỉ là vì tài nguyên, đối với điển tịch võ học của thư viện, hắn không có quá nhiều hứng thú.

Trở lại phòng mình ở Bạch Tượng Tự, vết thương nhẹ bởi vì Bất Động Minh Vương bị phá đã không có trở đành, chỉ là hắn nhớ tới trận chiến hôm nay, biến thành trầm mặc.

Hắn vốn cho rằng sau khi mình tiến vào Đạo cảnh đã chuẩn bị tốt, nhưng cuối cùng vẫn thua, hơn nữa thua rất thảm, đối thủ rõ ràng vẫn lưu lại dư lực rất lớn, sự thực này khiến hắn biến thành càng trâm mặc hơn.

Chênh lệch chẳng những không kéo gần, ngược lại càng lúc càng xa...

- A di đà Phật.

Một thanh âm vang lên bên cạnh Nhất Hành.

Nhất Hành bừng tỉnh, hắn nhìn về phía bên cạnh, mới phát hiện sư phụ của mình Viên Hải không biết tới từ lúc nào.

- Sư phụ, ngươi đã tới bao lâu rồi?

Sắc mặt Nhất Hành bình tĩnh hỏi.

- Ngươi suy nghĩ bao lâu, ta đã tới bấy nhiêu lâu, ngươi biết mình đã suy nghĩ bao lâu không?

Viên Hải thở dài hỏi.

Nhất Hành trâm mặc, hắn nhìn sắc trời tăm tối bên ngoài, biết mình đã ngồi được một đoạn thời gian rất dài.

Viên Hải biết chuyện đầu tiên sau khi Nhất Hành xuất quan chính là chuẩn bị khiêu chiến Chu Phàm, nhưng hiện tại không cần hỏi hắn cũng biết, đệ tử mà hắn lấy làm kiêu ngạo này lại thua rồi.

- Nhất Hành, thắng có gì vui, bại có gì buồn, kỳ thật thắng bại không quan trọng như ngươi nghĩ, cho dù là Phật tổ trước lúc thành tựu đại đạo, cả đời hắn đã thua bao nhiêu lần? Viên Hải lại chậm rãi nói.

- Theo kinh Phật nói, Phật tổ cả đời lớn nhỏ thua hơn ba ngàn trận, nhận hết đau khổ, mới có thể thành tựu đại đạo.

Nhất Hành nhìn Viên Hải nghiêm túc nói:

- Nhưng sư phụ, Phật tổ còn có thể nhìn thấy hi vọng.

- Ta ở trên người kẻ đó, không nhìn thấy bất kỳ hi vọng có thể thắng lợi nào.

- Ta cảm nhận được đều chỉ là tuyệt vọng.

Sắc mặt Nhất Hành bình tĩnh, nhưng trong lời nói của hắn đã nói rất rõ, hắn đối với mình có thể thắng được Chu Phàm hay không, đã đánh mất tự tin nên có.

Phật tổ thua hơn ba ngàn lần, nhưng hắn mỗi lần đều có thể nhìn thấy hi vọng, mà Nhất Hành hoài nghi hắn cả đời đều không thắng được.

Viên Hải trâm mặc chăm chú nhìn Nhất Hành, sắc mặt nghiêm túc trách mắng:

- Lòng thắng bại của ngươi quá nặng, cái này ta đã từng nói vô số lần rồi, ta cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, chỉ có thể tùy ngươi, hiện tại ta vẫn kiên trì như vậy.
Bình Luận (0)
Comment