Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 982 - Chuong 1668: Cat Chay

Chuong 1668: Cat chay Chuong 1668: Cat chayChuong 1668: Cat chay

Chuong 1668: Cat chay

Về phần những người nửa đường xuất gia gia nhập phật tự lại tâm mang ý xấu, bởi vì những người ấy trước đó đã có chuẩn bị. .. Cho nên rất khó xác nhận tất cả người gia nhập phật tự đã lập đều là quỷ thệ chân chính.

- Ngươi là tu luyện Ma Thai Dưỡng Phật Đại Kinh từ lúc nào?

Thanh âm Viên Hải khàn khàn hỏi.

- Khi bế quan đã cân nhắc.

Nhất Hành bình tĩnh nói:

- Cho tới khi thua hắn, mới chính thức hạ quyết tâm, nhập ma chính là bắt đầu.

- Vậy người cho ngươi Ma Thai Dưỡng Phật Đại Kinh thì sao? Hắn ở đâu?

Sắc mặt Viên Hải nghiêm túc hỏi.

Nhất Hành trâm mặc không nói.

Viên Hải thấy Nhất Hành không chịu trả lời, hắn trâm mặc một chút liền hô lên với bên ngoài:

- Để ba người vào.

Bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng bước chân, có ba trưởng lão của Bạch Tượng Tự bước vào.

Bọn họ vẫn chưa biết là có chuyện gì, nhưng nhìn Nhất Hành khí chất đại biến, lập tức hiểu Nhất Hành đã nhập ma, bọn họ hoặc tiếc nuối hoặc cảnh giác nhìn chằm chằm Nhất Hành.

Nhất Hành vẫn tĩnh tọa bất động, nhìn sư phụ và ba vị sư thúc bá.

Hai bên trầm mặc nhìn nhau một lúc, Viên Hải nói:

- Ngươi chuẩn bị chạy đi thế nào?

Kỳ thật Viên Hải đã sớm nghĩ đến, Nhất Hành nói ra hắn tu luyện Ma Thai Dưỡng Phật Đại Kinh và công pháp đó đến từ Tiểu Phật Tự, vậy chính là chỉ có đường chất.

Nhưng hiển nhiên Nhất Hành sẽ không muốn chết, khi hắn nói với Viên Hải việc này, sợ rằng đã sớm nghĩ sẵn đường lui.

Cho nên Viên Hải hỏi như vậy.

Trên mặt Nhất Hành lộ ra một tia không nỡ, nhưng rất nhanh hắn trở nên kiên định, chậm rãi nói:

- Sư phụ, ta đã không còn.

Sắc mặt Viên Hải khẽ biến, hắn phất tay áo tăng phất một cái, một trận cuông phong cuốn về phía Nhất Hành. Cuồng phong hạ xuống người Nhất Hành, thân thể của Nhất Hành hóa thành hạt cát rơi xuống, trên mặt đất trống không chỉ có một đống cát, Nhất Hành đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

- Lưu Sa Khôi Lũy Thuật.

Một trưởng lão Trong đó kinh hô:

- Sao có thể như vậy được?

Đừng nói Nhất Hành vừa tiến vào Đạo cảnh không lâu, căn bản không thể nắm giữ thuật pháp phức tạp như vậy, cho dù nắm giữ, Lưu Sa Khôi Lũy Thuật là một thuật pháp cần rất nhiều thời gian cùng một số tài liệu đặc thù để chuẩn bị, không phải trong nháy mắt là có thể hoàn thành, cho nên trưởng lão này mới kinh ngạc như vậy.

- Khẳng định là bọn họ.

Trên mặt Viên Hải lộ ra vẻ suy sụp, hắn biết là người của Tiểu Phật Tự đang giúp Nhất Hành đào thoát.

Cho dù sớm đã có chuẩn bị Nhất Hành sẽ đào thoát, khi thật sự phát sinh Viên Hải vẫn không chấp nhận được, nhưng hắn chung quy vẫn là trụ trì chùa, rất nhanh liền thu liễm cảm xúc bi thương hoặc trầm trọng trong lòng, bình tĩnh hạ lệnh nói:

- Báo cáo lên trên, nói Nhất Hành đại nghịch bất đạo, nhập ma phản bội, đã không thể cứu, liệt vào hạng nhân vật nguy hiểm.

- Bảo cơ cấu quan gia Nghi Loan Ti hỗ trợ điều tra, một khi phát hiện có thể kích sát trước.

Ba vị trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng bọn họ đang nghĩ làm như vậy liệu có quá nghiêm trọng không? Cho dù Nhất Hành nhập ma, cũng chưa chắc đã không cứu được, có thể bắt vê trước nhốt lại quan sát rồi kết luận, ngã phật từ bi, cho dù là đệ tử nhập ma, chỉ cần trước khi chưa gây ra ác hành thì đều sẽ thử tận lực cứu lại.

Chỉ là khi ba vị trưởng lão nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc đó của Viên Hải, bọn họ biết rằng chuyện sợ rằng không đơn giản như bọn họ nghĩ. Bọn họ dạ một tiếng, lui ra ngoài.

Viên Hải nhìn phòng của Nhất Hành, tâm hắn hơi trâm xuống, Nhất Hành cấu kết với Tiểu Phật Tự, tu luyện Ma Thai Dưỡng Phật Đại Kinh, loại chuyện này không thể để quá nhiều người biết, hắn chỉ có thể tự mình báo cáo với Đại Phật Tự. ...

Ngoài hoang dã cách Cao Tượng Thành không xa, có cát bụi xoắn ốc cuốn lên, khi cát bụi hạ xuống, thân ảnh của Nhất Hành mới hiện ra.

Cho dù ở trong cát bụi, tăng y trắng của hắn vẫn không nhiễm một hạt bụi, nhưng sát khí ở mi tâm càng lúc càng đậm, hắn chắp tay trước ngực, nhìn ve phương hướng Bạch Tượng Tự.

- Ngươi đã không về được, nhìn cũng có tác dụng gì? Nhớ mãi không quên chẳng thà là không nhớ. Một thanh âm giống như vang lên bên tai Nhất Hành.

Cạnh một thân cây bên trái Nhất Hành, nam tử toàn thân áo đen tựa vào cây, người vừa rồi nói chuyện chính là hắn.

- Ngươi không sợ đây là một cái bẫy sao?

Nhất Hành nhìn hắn diện mạo đều bị vải đen che phủ, hỏi.

- Chỉ có ngươi tự tới đây, không phải đã chứng minh đây không phải cạm bẫy sao?

Nam tử áo đen cười nói.

- Ta tới đây, chưa chắc đã không phải cạm bấy, lại hoặc đây là một bố cục sâu hơn, mục đích là nhổ cả gốc rễ Tiểu Phật Tự các ngươi.

Nhất Hành bình tĩnh nói.

Nam tử áo đen cười khẽ một tiếng nói:

- Ngươi không thể, chúng ta cũng không sợ.

- Vì sao phải giúp ta?

Nhất Hành lại hỏi.
Bình Luận (0)
Comment